Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1287: Cuộc Sống Bình Thường Của Một Thợ Rèn!

Thiếu nữ này là nữ nhi 'Nghiên Nghiên của lão trang chủ, và không thể nghi ngờ rằng, nàng chính là tình nhân trong mộng của tất cả đám thiếu niên Thanh Đồng sơn trang, nhưng nàng lại chỉ có hảo cảm với một mình Tô Trường Không thành thật khiêm tốn này thôi.
"Ừm" Tô Trường Không cũng có chút ngượng ngùng, nhận lấy, làm một ngụm uống cạn, cuối cùng mới tiện đà tiếp tục rèn cục sắt trước mặt.
Trải qua thiên chuy bách luyện, một thanh trường đao hàn quang lập lòe, trăm lần bẻ cũng không cong, đã xuất hiện trên tay hắn.
"Không tồi" Lão trang chủ với khuôn mặt cứng nhắc vừa nhìn thấy một thanh bảo đao đủ phẩm chất để lên giá trước mắt ấy, cũng chen chúc vào nhau nở ra một nụ cười, tán thưởng lên tiếng.
"Xem ra về sau vị trí trang chủ này, nhất định phải giao cho Trường Không rồi" Những người còn lại đều âm thầm gật đầu, chỉ có Chu Bằng Phi, trong lòng lại càng thêm đố kị.
Tô Trường Không ở bên trong Thanh Đồng sơn trang, chịu khổ chịu nhọc, vượt qua thật nhiều năm, hắn dần dần lớn lên, đã bước vào độ tuổi thanh niên, nhưng thường xuyên cảm thấy tâm tình phiền muộn, tính tình có chút nóng nảy, táo bạo không thể nói rõ, như thể hắn luôn muốn triệt để phá hư hết thảy những gì trước mắt. "Rèn... Tiếp tục rèn!" Mà phương pháp duy nhất để Tô Trường Không khắc chế loại xúc động này chính là rèn.
"Đang đang đang!"
Để phát tiết xúc động của chính mình, Tô Trường Không không ngừng vung chùy sắt đập lên trên cục sắt bên dưới, tiếng đánh kim loại phát ra thanh thúy, dễ nghe.
Ở trong tai hắn, thứ âm thanh này cũng giống như một khúc nhạc đẹp nhất, huyền diệu nhất, nó có thể làm cho tâm trạng của hắn yên lặng hơn một chút.
Thời gian trôi qua, kỹ nghệ đoán tạo của Tô Trường Không càng ngày càng thuần thục.
Ở bên trong Thanh Đồng sơn trang này, không một ai có thể vượt qua hắn nữa. Mọi người bên trong sơn trang càng ngày càng khâm phục, kính trọng Tô Trường Không, mà trong quãng thời gian này cảm tình của hắn với nữ nhi Nghiên Nghiên nhà lão trang chủ cũng là nước chảy thành sông, đã sắp tới trình độ bàn chuyện cưới gả rồi. "Tô Trường Không, buổi tối hôm nay, tại rừng cây nhỏ bên ngoài Thanh Đồng sơn trang, chúng ta dùng phương thức của nam nhân đến quyết đấu, ai thua sẽ phải rời khỏi Nghiên Nghiên, rời khỏi Thanh Đồng sơn trang!" Mà ngày hôm đó, Chu Bằng Phi mamg theo cực độ ghen ghét tìm tới Tô Trường Không, rồi nổi giận đùng đùng phát ra lời mời quyết đấu.
"Không có hứng thú" Nhưng Tô Trường Không lắc đầu, hắn chẳng muốn dây dưa quá nhiều với Chu Bằng Phi. Thêm nữa, loại tiền đặt cược này không có bất cứ ý nghĩa gì cả, tên này thực quá ngây thơ!
Lúc chạng vạng cùng ngày, Tô Trường Không nghe được tin tức về Chu Bằng Phi, là chuyện gã tới tìm Tô Trường Không phiền toá đã bị lão trang chủ biết được. Lão trang chủ nổi giận, sau đó hung hăng trừng phạt Chu Bằng Phi.
Mà hai, ba ngày sau, Tô Trường Không vẫn chưa từng trông thấy Chu Bằng Phi, hiển nhiên xảy ra loại chuyện như vậy, Chu Bằng Phi đã không thể tiếp tục ở lại bên trong Thanh Đồng sơn trang được nữa rồi, đã một mình lặng yên rời đi, không cáo biệt với bất kỳ ai cả. Trên thực tế, với Tô Trường Không, đó chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi.
Tô Trường Không vượt qua những ngày tháng sau này, trong tâm thế vô cùng bình tĩnh, mỗi ngày đều rèn binh khí.
Và đó cũng chính là chuyện duy nhất hắn cần phải làm.
Cũng không có gì khó hiểu khi tài nghệ rèn binh khí của Tô Trường Không càng ngày càng trở nên thuần thục, cũng càng ngày càng thêm nổi tiếng, thậm chí một vài võ giả thuộc vùng phụ cận, cũng không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến, nguyện ý chi một khoản tiền lớn, chỉ cầu hắn hỗ trợ tạo ra một thanh binh khí.
Tô Trường Không am hiểu rèn, nhất là rèn đạo!
Hắn rèn ra những thanh đao cực kỳ cứng cỏi lại dẻo dai, trăm lần bẻ cũng không cong, thổi tóc là đứt, chém sắt như chém bùn!
"Ta cứ có cảm giác bản thân đã quên cái gì rồi...
Cuộc sống thì vẫn bình tĩnh trôi qua, nhưng thi thoảng Tô Trường Không vẫn sẽ có một chút mê mang, hắn cảm thấy bản thân đã quên đi một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng có làm như thế nào cũng nghĩ không ra. Mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, nhưng cuộc sống của Tô Trường Không lại cực kỳ phong phú, hết thảy đều có vẻ hài hòa mà yên bình, đương nhiên là hắn cũng vui lòng với cuộc sống như vậy, chẳng có gì phải bất mãn cả Nhưng bên dưới loại bình tĩnh này, lại mơ hồ ẩn hiện cơn bão ngầm.
Mấy năm sau, vào ngày Tô Trường Không cùng đồng bạn Trương Thiết ra ngoài vận chuyển hàng hóa.
"Người nào?" Tại vùng hoang dã, Tô Trường Không cõng trên lưng đầy trang bị đã được rèn xong, đang đi băng băng tại vùng hoang dã, đột nhiên hắn có điều cảnh giác, trực tiếp bật ra một tiếng quát.
"Thuật thuật thuật!"
Từ đằng sau những gốc cây xung quanh chợt vang lên âm thanh sa sa liên tiếp, chừng mười mấy nam tử cầm binh khí trong tay, ăn mặc không giống nhau, nhanh chóng nhảy lên ra ngoài, vây quanh hai người Tô Trường Không vào giữa.
"Là ngươi?" Trên mặt cả Tô Trường Không lẫn nam tử hùng tráng phía đối diện đều xuất hiện một chút kinh ngạc. Bởi vì nam tử hùng tráng kia không phải ai khác, mà đúng là Chu Bằng Phi đã rời khỏi Thanh Đồng sơn trang từ mấy năm trước. "Chu Bằng Phi, sao là ngươi? Ngươi muốn làm gì?" Trương Thiết có chút vừa kinh hãi vừa tức giận, gã thấy được một nụ cười gằn độc ác trên mặt Chu Bằng Phi.
Cùng lúc ấy, trong ánh mắt Chu Bằng Phi đầy vẻ lạnh lẽo và giá băng, gã cười gằn độc ác nói: "Tô Trường Không, mấy năm qua này, ta ở bên ngoài đã ăn phải không ít đau khổ, mà ngươi lại ở bên trong Thanh Đồng sơn trang hưởng phúc? Hôm nay ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!"
Hiển nhiên mấy năm nay Chu Bằng Phi bước ra bên ngoài phiêu bạt, đã nếm được rất nhiều chua xót, đau khổ, mà trong lòng gã lại luôn cho rằng hết thảy những chuyện đó đều do Tô Trường Không ban tặng cho mình. Không lâu sau đó, Chu Bằng Phi lựa chọn vào rừng làm giặc cướp (thảo khấu), cũng trở thành đồ đệ của một bang phải cùng hung cực ác, mà rất nhanh, tên này đã nghĩ đến chuyện trả thù Tô Trường Không, mới lựa chọn mai phục hắn vào thời điểm này.
Nhìn thấy từng đôi mắt lạnh như băng mang theo hung tàn bạo ngược bên kia, trong lòng Tô Trường Không chợt dâng lên một luồng cảm xúc thô bạo.
Hắn muốn giết, giết sạch bọn họ!
"Lên! Làm thịt bọn họ!" Chu Bằng Phi quát một tiếng.
"Giết!"
Lập tức mười mấy người bên phía gã lập tức lao đến, đồng loạt công kích Tô Trường Không và Trương Thiết.
Tô Trường Không không nói được một lời, đã nhanh chóng rút ra một thanh trường đao bên hông. Trường đao vừa vào trong tay, trong lòng Tô Trường Không đã dâng lên một loại cảm giác kỳ dị. Thanh trường đao này do hắn tự tay chế tạo nên, nó cũng giống như một phần thân thể kéo dài của hắn vậy.
Có nó nơi tay, hết thảy mọi chuyện đều có thể ứng phó được.
"Trốn... Chạy mau!” Bên tại Tô Trường Không vang lên âm thanh đầy lo lắng, sợ hãi của Trương Thiết.
"Hưu!"
Ba tên cường đạo vung đao chém tới, đối mặt với thanh trường đao đang được Tô Trường Không cầm trong tay, chỉ thấy cổ tay hắn khẽ run lên, một luồng hàn quang lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất.
"Xuy xuy xuy!"
Một đao này nhanh đến cực hạn, lại không gì không phá được.
1526 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận