Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 775 - Họa Diệt Tộc!!!

Hiển nhiên trong danh sách phải giết của Thạch Bất Phá, có mặt Tô Trường Không.
Trong trận chiến hồi ba tháng trước, chính vì Tô Trường Không ngăn cản gã, mới khiến Lý gia dễ dàng cứu con tin đi… Hắn chính là một thành phần mấu chốt phá hủy kế hoạch của gã, làm gã vô cùng nghẹn khuất, phẫn nộ.
Mà Thạch Bất Phá tự tin, nếu gã thật sự chiến một trận với Tô Trường Không, gã tuyệt đối có thể cứng rắn đánh chết đối phương!
Hiện giờ chính là thời điểm rửa sạch nhục nhã!
"Lần này chúng ta thực sự không đi một chuyến uổng công sao?"
"Nghe nói gia chủ từng trở về tổ địa một chuyến, hơn phân nửa là có biện pháp tiến vào Thư Hương động thiên!"
Có vài người trong đám võ giả Thạch gia, hơi lo lắng bọn họ sẽ đi một chuyến tay không, để rồi sau đó Thạch Bất Phá sẽ điên cuồng nổi giận.,
Nhưng cũng có vài người biết được tin tức, lần này Thạch Bất Phá có chuẩn bị mà đến… Rất có thể, bọn họ đi một chuyến này sẽ hoàn toàn giải quyết Lý gia kia.
Trên đỉnh núi Thư Hương sơn, Thạch Bất Phá đang dẫn theo đoàn người đi dạo chung quanh.
Mà ở bên trong Thư Hương động thiên, Lý Tùng lại đang nhìn vào một tấm gương, trong gương hiện lên hình ảnh đám người Thạch Bất Phá. Hiển nhiên thông qua thứ này, dù bọn họ ở trong Thư Hương động thiên, vẫn có thể quan sát tình huống bên ngoài Thư Hương sơn.
Lý Tùng chau mày: "Có chút không đúng... Rút cuộc Thạch Bất Phá này đang tìm kiếm cái gì? Chẳng lẽ là..."
Ngay tại thời điểm Lý Tùng nhận thấy tình huống có chút không đúng, đột nhiên trên mặt Thạch Bất Phá đang tìm kiếm xung quanh Thư Hương sơn, chợt hiện lên một mảnh vui mừng. Chỉ thấy gã nhìn thẳng vào một mảnh núi rừng ở cách đó không xa, ha ha cười nói: "Tìm được rồi! Là ở trong này!"
Thạch Bất Phá lập tức tập trung tinh thần, và tựa như có cảm ứng, trên trán gã trực tiếp nứt ra, bỗng nhiên lại có một con con mắt màu xám trắng xuất hiện bên trong mi tâm.
"Xuy lạp!"
Con mắt này là được cấu tạo từ nham thạch màu xám trắng, nó đang nhìn chằm chằm vào mảnh hư không kia. Đột nhiên từ bên trong con mắt nham thạch nở rộ một dải quang mang màu xám trắng, khiến cho mảnh hư không nọ sinh ra ngưng đọng.
Ngay lập tức, một cánh cửa được hình thành từ mực nước, hiện ra giữa hư không!
"Bắt được ngươi rồi!" Thạch Bất Phá nhếch miệng cười.
Cùng lúc đó, một màn này cũng phản chiếu trong ánh mắt Lý Tùng, khiến da đầu gã run lên, sống lưng lạnh toát.
"Hắn... Hắn tìm được cửa vào Thư Hương động thiên, còn muốn cố định nó lại? Không tốt!” Trong lòng Lý Tùng kinh hãi không thôi, trái tim hung hăng run rẩy một cái.
Dường như gã đã mơ hồ ý thức được, lần này đối phương đến đây là có chuẩn bị từ trước, chứ không phải tay không bắt giặc như mấy lần trước kia.
Lại nói, đúng là Thư Hương động thiên có một cửa vào, nhưng cửa vào này chẳng những thời thời khắc khắc đều biến hóa phương vị, còn ẩn giấu giữa hư không, chỉ mấy người Lý Tùng mới có năng lực mở ra.
Nhưng hôm nay Thạch Bất Phá lại tìm được cửa vào rồi, còn muốn cố định nó lại!
"Đang đang đang!"
"Địch tập!"
Trong Thư Hương động thiên, lập tức vang lên tiếng chuông reo liên tiếp, cùng với tiếng gào thét mang theo sợ hãi, dồn dập khắp nơi.
"Đi thôi, hôm nay chúng ta vẽ cho Lý gia một dấu chấm hết đi!" Thạch Bất Phá sờ sờ Thạch Nhãn trên trán, thân hình khôi ngô lập tức tiến lên nửa bước, không chút do dự chui vào bên trong cánh cửa đã bị cố định kia.
Trên mặt đám võ giả Thạch gia còn lại, đều mang theo hưng phấn và tàn nhẫn, tất cả không chút chần chừ, cũng nhanh chóng nối đuôi nhau đi vào!
Lại nói con mắt trên trán Thạch Bất Phá, chính là thu hoạch gã nhận được sau khi tới tổ địa lúc trước. Nó chính là thứ do Thạch Kinh Thiên tự tay điêu khắc mà thành, sau khi khảm nhập vào bên trong mi tâm của gã, sẽ kết nối với thức hải, phát ra năng lực thần dị.
Tiêu phí một, hai tháng thời gian, Thạch Bất Phá mới có thể thuần thục điều khiển nó!
"Thần Tử... Quả nhiên là Thánh giả trời sinh!" Trong quá trình này, từ lòng kính nể ban đầu, thái độ của Thạch Bất Phá đã chuyển thành hoàn toàn bái phục Thạch Kinh Thiên.
Rõ ràng đây là chuyện mà gã bất lực, nhưng Thạch Kinh Thiên kia lại có thể dễ dàng làm được.
Ngay lúc này, hoàn cảnh tuyệt đẹp bên trong bức tranh thủy mặc đã bị đánh vỡ.
Một hàng hơn hai mươi người Lý gia xuất hiện, vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng, nghiêm túc vô cùng.
"Thạch gia... đã tiến vào Thư Hương động thiên!" Trong lòng Lý Chấn Cao, nhi tử của của Lý Tùng dâng lên một mảnh hàn ý.
Chỗ dựa lớn nhất giúp Lý gia bọn họ có thể đối mặt với sự uy hiếp của Thạch gia, chính là Thư Hương động thiên này, nhưng ngày hôm nay, một nhóm võ giả Thạch gia lấy Thạch Bất Phá cầm đầu, lại xâm nhập vào chốn thế ngoại đào nguyên ấy…
Bọn họ hiểu được chuyện này có nghĩa cái gì…
Là Lý gia bọn họ sẽ gặp phải họa diệt tộc!
Mà đám người Lý Tùng lại chẳng có chỗ nào để trốn, chỉ có thể tập hợp toàn bộ võ giả có chiến lực trong tộc ra tay.
Hiện giờ cả già trẻ lớn bé trong Lý gia cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, trừ đi người già yếu, chỉ còn lại chừng hai mười tộc nhân có sức chiến đấu, trong khi năm mươi người của Thạch gia kia, ai nấy đều là võ giả có huyết mạch tinh nhuệ, càng đừng nói tới Thạch Bất Phá, đối phương chính là tồn tại không thể chiến thắng trong mắt bọn họ.
Song phương chênh lệch quá xa!
"Ha ha ha! Lý gia chủ, chúng ta lại gặp mặt! Sao hôm nay sắc mặt ngươi khó coi đến vậy? Chẳng lẽ không chào đón chúng ta sao?" Một tiếng cười điên cuồng vang lên.
Từ xa xa trên con sông màu mực, có một hàng mười mấy người đang lao vút đến, những hoa cỏ ven đường đều bị bàn chân những người này đạp vụn.
Và kẻ cầm đầu đúng là Thạch Bất Phá!
Đám người Lý gia vừa sợ vừa giận, chính kẻ trước mắt này đã làm hại bọn họ chỉ có thể trốn ở nơi đây tránh nạn. Vậy mà hiện giờ kẻ ấy còn không nguyện ý buông tha cho bọn họ, nhất quyết phải tìm trăm phương nghìn kế để xâm nhập vào mảnh tịnh thổ này, phải hoàn toàn đuổi tận giết tuyệt bọn họ mới thôi!
Lý Tùng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chắp tay nói: "Thạch gia chủ... Cần gì phải không ngừng áp bức chúng ta như thế? Lý gia chúng ta chưa từng đắc tội các ngươi, lại càng chưa từng có một chút ý niệm muốn trả thù các ngươi trong đầu, chỉ mong tiếp tục tồn tại yên ổn. Ta nói, giết chóc quá nhiều... sẽ gây tổn hại cho thiên đức đó!"
(Thiên đức nôm na là đức tính của trời.
Trong cuốn Xuân Thu Phồn Lộ - Nhân Phó Thiên Sổ của Đổng Trọng Thư có ghi: “Thiên đức thi, địa đức hóa, nhân đức nghĩa”.
Trong vận mệnh của một người có thiên đức quý nhân tinh, sẽ được cả đời may mắn, vinh hoa phú quý)
Dù trong lòng phẫn nộ, nhưng Lý Tùng cũng chỉ có thể ăn nói khép nép, kỳ vọng đối phương có thể thả cho Lý gia bọn họ một con ngựa, nếu không, ngày hôm nay vô cùng có khả năng chính là ngày huyết mạch Lý gia bọn họ đoạn tuyệt.
Thạch Bất Phá nhìn ánh mắt của đám người kia, hoặc là phẫn nộ, hoặc là sợ hãi nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, chẳng một ai đủ khả năng chống lại Thạch gia bọn họ. Gã không nhịn được ha ha nở nụ cười cuồng ngạo: "Từ trước đến nay, mỗi khi ta làm việc, nhất thiết phải đạt được mục đích, không đạt được thề không bỏ qua. Hiện giờ ta đã ra tay, còn hao thời gian dài như vậy, phí nhiều tinh lực như vậy, sao có thể dễ dàng buông tay được? Lý gia chủ, đừng khờ dại như vậy. Điều các ngươi có thể làm chính là hết sức giãy giụa, tận lực chống cự! Ta cũng không thích loại khiêu chiến mà chẳng có một chút khó khăn nào đâu!"
"Ra tay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận