Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 448 - Nhục Nhã! Quá Mức Nhục Nhã!

Tuy công kích lúc nãy của hắn không muốn lấy mạng Bùi Thần nhưng cũng ngưng tụ một chút đao khí bên trên, đạt tới mức vô kiên bất tồi. Dựa theo hắn phỏng đoán, công kích vừa rồi cũng đủ để xé tan nát giáp trụ của đối phương, khiến cho Bùi Thần mình đầy thương tích, ăn hết đau khổ, nhưng ai mà ngờ được, uy lực công kích nọ đều bị giáp trụ ngăn cản được rồi?
Bởi vậy, Tô Trường Không mới suy đoán, có lẽ giáp trụ này đã được dung hợp không ít Tinh Văn Kim vào bên trong, mới đạt được phẩm chất như thế!
Không đợi Bùi Thần đứng lên, Tô Trường Không lại ngang nhiên bước ra một bước, chân trái đạp thẳng lên ngực Bùi Thần!
"Oanh!"
Lực lượng dũng mãnh vô cùng nghiền áp xuống dưới, như là bạo hùng dẫm tới, khiến mặt đất dưới chân lõm xuống tạo thành một hố đất có chu vi một trượng.
Đúng là giáp trụ của Bùi Thần có thể thừa nhận được loại lực lượng này, nhưng lực chấn động sinh ra từ đó cũng đủ để ép cho khung xương ngực của Bùi Thần gãy lìa, trong miệng phun ra một búng máu.
"Bùi đại nhân!" Chung quanh truyền đến một đợt kinh hô.
Bọn họ cũng không nghĩ tới, Tô Trường Không đối mặt với vòng vây trùng trùng điệp điệp, lại có thể triển lộ khinh công kinh người, lao tới gần Bùi Thần. Hơn nữa chỉ trong vòng mấy hiệp, hắn lại lấy một kích tựa như chưởng tựa như đao đánh tan đối phương!
"Ai dám đi tới, ta giết hắn!" Tô Trường Không quát lạnh một tiếng, dưới chân dùng sức, lập tức khiến Bùi Thần đau đến mức hít thật sâu một ngụm khí lạnh, liên tục ho ra máu.
"Ngươi đừng làm chuyện điên rồ! Ngài là đệ đệ của châu chủ đại nhân, nếu ngươi giết ngài. . . Cả Đại Phong châu này còn chốn nào cho ngươi dung thân?" Một đám binh sĩ mặc giáp đen đều cứng rắn ngừng bước chân, có người vội vàng kêu lên, báo cho Tô Trường Không biết thân phận của Bùi Thần.
Mỗi người trong đám binh sĩ Đại Phong thiết kỵ này đều trải qua huấn luyện lâu dài, không sợ sinh tử, kể cả khi Tô Trường Không giết chóc bốn phía, cũng khó mà làm sĩ khí của bọn họ sụp đổ được. Nhưng Tô Trường Không lại bắt sống Bùi Thần, lập tức khiến bọn họ đồng loạt dừng lại, sợ ném chuột vỡ đồ, không dám bước tới nữa, trong lòng đều lo lắng cho an nguy của Bùi Thần.
"Viên. . . Viên Ma này mạnh như vậy? Lại có thể bắt sống Bùi Thần giữa mấy ngàn Đại Phong thiết kỵ?"
Đám người nam tử đeo mặt nạ đồng thau Triệu Thành Tể đã bó tay chịu trói ở đằng kia, thấy một màn này, cũng trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tưởng tượng nổi. Hóa ra 'Viên Ma' cùng bọn họ giao dịch lại có thực lực mạnh đến loại tình trạng này, có thể bắt giữ Bùi Thần từ bên trong thiên quân vạn mã!
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng lo lắng Tô Trường Không sẽ giết Bùi Thần, như thế đương nhiên bọn họ cũng bị liên lụy!
"Bùi Thần, ngươi còn yếu hơn ta dự đoán rất nhiều! Không phải ngươi muốn xé nát miệng của ta sao?" Tô Trường Không nhìn xuống Bùi Thần dưới chân, lạnh lùng nói.
Bùi Thần mặt đỏ tai hồng. Lúc này đối phương đã bị Tô Trường Không dẫm nát dưới chân, chật vật không chịu nổi, không còn dáng vẻ cao cao tại thượng, vênh mặt hất hàm như trước kia nữa, ngược lại trong lòng trở nên kinh sợ, máu nóng lên đầu, bỗng nhiên lại liều lĩnh rống lớn lên: "Không cần quan tâm tới ta! Giết hắn! Mau giết hắn!"
Chuyện này khiến đám binh sĩ đang xúm lại chung quanh đều đưa mắt nhìn nhau. Là binh lính, hiển nhiên chuyện tuân theo mệnh lệnh là thiên chức của bọn họ, chỉ là nếu bọn họ tuân theo mệnh lệnh, đối phương chắc chắn sẽ giết Bùi Thần. Và như vậy, bọn họ cũng khó có thể gánh được tội lỗi này!
Ánh mắt Tô Trường Không trở nên lạnh lùng, duỗi tay tóm lấy cổ Bùi Thần, xách đối phương lên, tay trái kéo theo một luồng kình phong tát thẳng lên hai gò má.
"Ba!"
Một cái tát này dùng sức không nhỏ, khiến cho da thịt trên hai gò má Bùi Thần lật sang một bên, khóe miệng nứt ra, máu tươi nhỏ giọt, mấy cái răng cũng rời vị trí, mang theo cả máu tươi bay ra ngoài!
Một cái tát nặng nề này đánh cho Bùi Thần đầu váng mắt hoa, gần như đã ngất đi.
Giờ phút này, ngay cả chiếc mặt nạ con khỉ trên mặt Tô Trường Không cũng trở nên vô cùng dữ tợn trong mắt Bùi Thần. âm thanh lạnh như băng của Tô Trường Không lại vang vọng bên tai Bùi Thần: "Bùi Thần, ngươi muốn chết sao? Nếu vậy, ta không ngại tiễn ngươi một đoạn đường!"
Sát ý trong mắt Tô Trường Không làm Bùi Thần giật mình một cái, bỗng nhiên hắn đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Và ngay lập tức, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi cực hạn, hung nhân trước mắt thật sự dám giết hắn! Nhưng nếu đã chết, hắn đâu còn cái gì nữa?
Khóe miệng Bùi Thần đầy máu, thân thể hắn run rẩy, giãy giụa liên tục nói: "Ta. . . Ta không muốn chết. . . Đừng giết ta. . . Đừng giết ta. . ."
Lời này vừa nói ra, khiến cho Bùi Thần cũng xấu hổ phiền muộn nhắm hai mắt lại.
Nhục nhã! Quá mức nhục nhã!
Ở trước mắt bao người, hắn lại bị Tô Trường Không đánh mặt, mà vì cầu sống, hắn lại không thể không cúi đầu cầu xin tha thứ.
Đây tuyệt đối là sỉ nhục mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến.
"Những Tinh Văn Kim kia thì sao? Có muốn ta trả lại cho ngươi hay không?" Tô Trường Không như cười như không nói.
Xung đột hôm nay đều do một tay Bùi Thần dựng lên. Dù kẻ này bắt đám người Triệu Thành Tể giam thủ tự đạo, buôn bán Tinh Văn Kim, nhưng đối phương lại muốn không mất một xu nào mà thu hết chỗ Tinh Văn Kim do Tô Trường Không thực sự dùng chân kim bạc trắng mua được.
Nào có chuyện đơn giản như vậy?
"Những Tinh Văn Kim kia là của ngươi . . . Đều là của ngươi. . ." Bùi Thần chỉ còn biết hạ mình ăn nói khép nép.
Vì cầu sống, Bùi Thần lại trở nên ti tiện như thế ở trước mặt đám thuộc hạ của mình, quá mức sỉ nhục, khiến cho khóe mắt hắn đều chảy xuống hai hàng nước mắt nhục nhã.
Phải biết rằng, Bùi Thần vốn là đệ tử sinh ra trong đại gia tộc, gần như chưa từng gặp phải bất cứ thất bại gì. Và với hắn đả kích ngày hôm nay chính là chuyện chưa từng có!
Thậm chí sự kiện ngày hôm nay sẽ trở thành vết nhơ đi theo suốt cuộc đời hắn, khiến cho Bùi Thần không khỏi có chút hối hận, lẽ ra hắn không nên gây khó dễ cho 'Viên Ma' này.
Lúc này Tô Trường Không chẳng thèm để ý tới Bùi Thần nữa, hắn lạnh lùng nhìn về phía một binh sĩ có khí huyết hùng hậu, căn cứ theo bộ giáp trụ trên thân người này, đối phương hẳn là thiên phu trưởng: "Hôm nay ta đã chịu kinh hãi không nhỏ, các ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?"
Thiên phu trưởng kia liên tục nói: "Ngươi muốn bồi thường gì cũng được. . Ngân phiếu! Đúng, là ngân phiếu! Còn không mau lấy tiền đến đây?"
Có người lập tức phản ứng lại.
Tuy bọn họ đi ra ngoài lần này, không có khả năng sẽ mang theo ngân phiếu bên người, nhưng ở trên người đám Triệu Thành Tể lại có một khoản tiền rất lớn.
Đó chính là ngân phiếu 60 vạn lượng mà Tô Trường Không mang theo để mua Tinh Văn Kim.
Rất nhanh, đã có binh lính lấy ra toàn bộ, sau đó thật cẩn thận đưa tới. Tô Trường Không không khách khí nhận hết toàn bộ, nhét thẳng vào trong ngực.
Triệu Thành Tể thấy vậy, khóe miệng hơi hơi run rẩy. Chính vì chỗ tiền tài này bọn họ mới trộm Tinh Văn Kim từ khu mỏ của Đại Phong châu thành, nhưng hiện giờ lại tiền lại quay về trên tay Tô Trường Không rồi.
Đương nhiên, dù không trả cho Tô Trường Không, thì bọn họ đã bị bắt được, cũng không thể giữ lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận