Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 753 - Thủ Đoạn Bảo Mệnh!

"Vạn Tâm Nhất Ý Chưởng!"
Đàm Du lại dùng thân thể ngạnh kháng một đao của Tô Trường Không, rồi dễ dàng thói khỏi Viên Ma Nhiếp Không trói buộc. Ngay tiếp theo, bàn tay trái của gã kéo dài tạo thành từng đạo tàn ảnh, tựa như có trăm ngàn bàn tay vừa kết hợp lại làm một, trùng trùng điệp điệp cùng lao tới.
Đàm Du chỉ đánh ra một chưởng nhìn như vô cùng đơn giản, kì thực kình lực bên trong lại thiên biến hoá vạn, cực kỳ khó lường.
Một chưởng từ cự ly gần, đánh thẳng về phía Tô Trường Không.
Cuồng Đào Phách Ngạn!
Đối mặt với một chưởng này, Tô Trường Không lập tức thúc giục chân khí, khí huyết, dẫn động thiên địa linh khí lên tay trái, nhấc lên cơn sóng gió động trời, dốc toàn lực chống đỡ!
"Ầm vang! !"
Chưởng kình mênh mông nổ tung ra.
Trong khoảnh khắc va chạm, đất đai, cây cối bốn phía đều bị giảo sát thành bụi phấn, điên cuồng bay loạn, nếu hơi chút tới gần hai người bọn họ trong phạm vi mười trượng, kể cả thân thể sắt thép cũng bị xé rách tan tành.
"Ca ca ca!"
Mà ngay khoảnh khắc va chạm ấy, một luồng lực lượng cực lớn, đáng sợ đến khó có thể chống đỡ nổi đã mãnh liệt lao đến. Cùng với tiếng khung xương vỡ vụn, xương cốt trên cánh tay trái vốn cứng rắn hơn cả sắt thép của Tô Trường Không cũng không chịu nổi gánh nặng, trực tiếp nát bấy, cả một cánh tay trái tụ tại, cơ bắp bị xé rách, máu tươi cuồng phun.
"Phanh phanh phanh!"
Bản thân Tô Trường Không trực tiếp bị kình lực của một chưởng này đánh bay như diều đứt dây, ném thẳng về phía sau tới ba bốn mươi trượng, đụng cho cây cối ven đường đều gãy nát, vỡ vụn, mới rơi xuống mặt đất, liên tục ho ra máu!
"Chênh lệch. . . Quá lớn!" Tô Trường Không giãy giụa đứng lên, trong lòng thầm kinh hãi.
Đàm Du này là trưởng lão Diệt Sinh hội, nhưng trước khi trở thành trưởng lão Diệt Sinh hội, kẻ này từng là Tông Sư uy chấn một phương, thật sự đã vượt qua điểm cực hạn mà Tô Trường Không có thể phản ứng được! Chiến lực nghiền áp trên toàn phương diện!
"Ai. . . Nhân lực hữu hạn! Không chịu nổi một kích! Nhưng hẳn là máu thịt của ngươi sẽ tương đối mỹ vị !"
Đàm Du nghiêm túc đánh ra một kích trực tiếp áp đảo Tô Trường Không, rồi mở miệng cảm thán một câu, nhưng ngay sau đó, đầu lưỡi màu đỏ tươi khẽ liếm liếm môi, trên mặt hiện lên một mảnh thị huyết, chuyện mà gã thích nhất đó là sau khi hoạt động gân cốt một phen, sẽ ăn một bữa no nê!
Tô Trường Không đứng dậy từ dưới mặt đất, linh khí hội tụ sau lưng, trực tiếp hoá ý vi hình, lại một lần nữa ngưng tụ thành hư ảnh cự viên.
Đàm Du thấy vậy, cũng hơi nhíu mày nói: "Còn muốn phản kháng sao? Phiền thật, ta đã chán rồi!"
Đối mặt với Đàm Du, Tô Trường Không chỉ còn duy nhất một chiêu có thể sử dụng, đó là. . . Trốn!
Hô!
Hư ảnh cự viên lập tức gỡ xuống Tinh Văn Kim cường cung đang được Tô Trường Không cõng trên lưng, lại lấy ra một mũi tên đen nhánh có kích cỡ bằng ngón cái, nhìn từ bề ngoài có vẻ cực kỳ nặng nề, từ trong bao đựng tên.
Hư ảnh cự viên nhanh chóng giương cung cài tên, kéo dây cung thành hình trăng tròn, nhưng mục tiêu nó nhắm tới lại không phải Đàm Du, mà là hướng ngược lại!
"Không tốt!"
Ngay trong chớp mắt này, sắc mặt Đàm Du đại biến. Gã vừa ý thức được điều gì, dáng vẻ đã không còn nhàn nhã như trước. Chỉ thấy bóng dáng chợt lóe, tóc bạc đầy đầu bay múa, tựa như vừa cứng rắn xé rách không gian, lập tức vượt qua khoảng cách hai, ba mươi trượng, một bàn tay chụp vào cổ họng Tô Trường Không, nhưng đã chậm.
"Hưu!"
Hư ảnh cự viên buông lỏng dây cung, mũi tên bắn nhanh ra ngoài, hướng về phía ngược lại.
Cùng lúc ấy, toàn thân Tô Trường Không cũng biến mất tại chỗ trong nháy mắt, khiến cho một trảo của Đàm Du bắt phải khoảng không.
Lúc này, cả người Tô Trường Không đã bay lên trời.
Chính xác hơn là cả người hắn đã đi theo mũi tên kia, cũng bay lên trời cao, nhanh chóng lao vút về phía xa xa.
Hư ảnh cự viên lại trực tiếp biến ảo thành hư ảnh bạch hạc, hai cánh mở ra, móng vuốt nắm lấy bả vai Tô Trường Không, tiếp tục mang theo hắn phi hành cực nhanh.
"Bay. . . Bay đi rồi?" Lão giả mặc hắc bào ngơ ngác nhìn một màn này, trong lòng có chút kinh ngạc.
Phi hành… không thể nghi ngờ, đây chính là khát vọng của mỗi một loài vật sinh ra trên đất bằng đều có, nhất là con người. Tất cả nhân loại đều khát vọng có thể tự do bay lượn, phi hành.
Nhưng muốn thoát khỏi lực hấp dẫn, để thỏa sức bay lượn giữa hư không, thì ngoại trừ cưỡi lên tọa kỵ biết phi hành, chỉ có tu thành thân thể Võ Thánh, mới có thể đạt tới trình độ này!
Và hiển nhiên Tô Trường Không còn chưa đạt tới một bước này, nhưng hắn lại trực tiếp bay đi rồi?
Đương nhiên Tô Trường Không không biết bay. Muốn biết vì sao hắn lại bay đi, phải nhìn kỹ hơn một chút, chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra ở trên người hắn cùng với mũi tên vừa bị bắn đi kia, có liên kết với nhau bằng mấy sợi Thiên Tàm Ti!
Đây cũng là thủ đoạn chạy trốn, bảo mệnh của Tô Trường Không.
Lại nói, lúc trước sau khi tiễn thuật của Tô Trường Không đạt tới thập cảnh, tâm tư hắn trở nên linh hoạt hơn, bắt đầu cân nhắc tới chuyện tiễn thuật không chỉ dùng để giết địch, còn có thể dùng để chạy trối chết!
Suy nghĩ của hắn cũng rất đơn giản, chỉ cần kết nối bản thân và mũi tên bằng mấy sợi Thiên Tàm Ti, sau đó cố hết sức bắn ra mũi tên, có thể khiến cho mũi tên kéo hắn rời đi, coi như cũng đạt tới mục đích 'Phi hành' rồi!
Đương nhiên, muốn thực hiện được điểm này, thì mũi tên hắn sử dụng vừa phải đủ động năng, vừa phải có sức nặng lớn hơn một chút.
Lấy ví dụ như viên đạn, dù vận tốc của viên đạn có thể nhanh gấp mấy lần vận tốc âm thanh nhưng vì nó quá nhẹ, cho nên không thể mang theo người bay đi.
Vì thế, thời điểm Tô Trường Không còn ở trong Linh Đạo tông, hắn đã lợi dụng Hắc Huyền Kim, một thứ kim loại cực kỳ nặng nề để tạo thành mấy mũi 'Trọng tiễn'. Nhìn qua, nó chỉ như một mũi tên bình thường, nhưng sức nặng lại đạt tới hai, ba mươi cân. Có trọng tiễn, lại phối hợp với tiễn thuật của Tô Trường Không và Thiên Tàm Ti, hoàn toàn có thể đạt tới hiệu quả hiện giờ!
Trên thực tế, Tô Trường Không từng thử nghiệm quá trình bắn tên trên không, muốn dựa vào đó mà đạt đến hiệu quả liên tục phi hành, nhưng không làm được, bởi vì có lực phản tác dụng (phản lực) tồn tại.
Khi bắn tên dưới mặt đất, loại phản lực này sẽ bị mặt đất hấp thu, còn bầu trời thì không thể.
Tình huống này cũng như ta nhảy lên vậy. Khi đứng duới mặt đất, ta có thể nhảy một cái, nhưng lại không thể tìm được điểm đặt chân trong không khí để tiếp tục nhảy cái thứ hai, nhảy cái thứ ba, nếu có thể làm được, cũng tương đương với chân trái đạp lên chân phải ở giữa bầu trời.
Từ sau khi Tô Trường Không phát hiện ra loại kỹ xảo này, hắn cũng coi thủ đoạn bắn tên phi hành ấy trở thành con át chủ bài bảo mệnh của mình, mãi cho đến lúc phải đối mặt với cường địch khó có thể chiến thắng là Đàm Du này, hắn mới thi triển ra ngoài, dùng nó để chạy trối chết!
Và hiển nhiên, lần đầu tiên chân chính thi triển ra nhưng đã mang lại hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Kể cả khi Đàm Du lập tức phát hiện ra mánh khóe này, vẫn chậm một bước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận