Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1286: Ta Là Ai... Ta Đang Ở Đâu???

Từ khi Tô Trường Không không ngừng bị lực lượng của yêu ma ăn mòn, đồng hóa, tuổi thọ và tiềm năng của hắn đều đang không ngừng tăng lên.
Nhưng đáng tiếc ... hắn sẽ tiến vào Sinh Tử cốc, hoàn toàn không có thời gian để hắn chậm rãi tĩnh tu.
"Khương tiền bối, ta đã chuẩn bị xong rồi, chúng ra xuất phát đi" Buổi sáng ngày hôm đó, Tô Trường Không đối mặt với Khương Thủ Đạo, lập tức mở miệng nói.
"Ừm, đi thôi" Tính cách của Khương Thủ Đạo vốn nhanh chóng quyết đoán, lão cũng không nhiều lời vô nghĩa, đã khẽ động ý niệm.
Ngay sau đó, một luồng lực lượng vô hình bao vây lấy Tô Trường Không.
Hô!
Không gian lập tức sinh ra vặn vẹo, hắn lập tức cảm nhận được Khương Thủ Đạo đang mang theo mình xuyên qua bên trong hư không hỗn độn, giống như vượt lên hết thảy mọi hạn chế của không gian cùng khoảng cách giữa các vực, một đường thẳng tiến về phía Thánh Hoàng vực.
"Tốc độ này... Thật nhanh!" Tô Trường Không thực sự líu lưỡi.
Phải biết rằng khoảng cách từ Trần Dương vực chạy tới vị trí của Sinh Tử cốc tại Thánh Hoàng vực vô cùng xa xôi, ngay cả cường giả Thần Thể cảnh chạy đi cực nhanh, chỉ sợ cũng phải tốn chừng một tháng, nhưng dựa theo tốc độ này của Khương Thủ Đạo, có vẻ như hai người bọn họ chỉ tốn chừng hai, ba ngày đã có thể lướt ngang qua vài vực rồi.
Quả thật, mỗi một vị võ giả Đại Thần Thông đều có chút bất phàm!
Hai, ba ngày sau, Tô Trường Không và Khương Thủ Đạo đã tiến vào lãnh thổ của Thánh Hoàng vực, đứng bên ngoài một tòa sơn cốc trụi lủi.
Nhìn từ bề ngoài, sơn cốc này cực kỳ bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng chờ tới khi thực sự dừng lại bên ngoài sơn cốc, Tô Trường Không mới có thể cảm nhận được ở chung quanh nơi này, có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Đó là cường giả của Khương gia trấn thủ tại Sinh Tử cốc này.
Lại nói, tòa Sinh Tử cốc này vốn được Đệ Nhất Thánh tạo ra, nó chính là bí cảnh dùng để rèn luyện sinh tử, làm cho người ta vừa lo vừa sợ.
Bởi vì một khi tiến vào trong đó, bí cảnh này sẽ căn cứ vào đặc điểm khác biệt của bản thân mỗi người, mà diễn hóa ra Sinh Tử Kiếp tương ứng. Cho nên, người có thể dựa vào lực lượng của chính mình vượt qua Sinh Tử Kiếp, tuyệt đối là đã ít lại càng thêm ít!
Sắc mặt Khương Thủ Đạo trở nên nghiêm túc: "Tô trưởng lão, khảo nghiệm bên trong Sinh Tử cốc này sẽ thay đổi tùy vào từng người, cho nên kinh nghiệm đến từ những người từng tiến vào Sinh Tử cốc trước kia, hoàn toàn không có tác dụng, nhưng ngươi phải nhớ kỹ... Thủ vững bản tâm, đừng quên chính mình là ai"
"Thủ vững bản tâm sao.." Tô Trường Không có chút đăm chiêu, khẽ gật đầu. Sau đó, hắn lập tức hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào theo con đường trước cửa sơn cốc.
"Là Tô trưởng lão kia sao? Hắn đã quyết định tiến vào Sinh Tử cốc rồi... Nhưng nghe nói, hắn phải vào mà không mang theo bảo mệnh ngọc phù"
"Nơi này tuyệt đối là địa phương trí tử, hi vọng hắn... Thật sự có thể sáng tạo nên kỳ tích"
Một đám đệ tử Khương gia đang canh gác bên ngoài Sinh Tử cốc, đều âm thầm nói nhỏ.
Nếu Tô Trường Không thực sự có thể còn sống rời khỏi Sinh Tử cốc, thì đó tuyệt đối là kỳ tích! Cũng có nghĩa là tiềm lực của hắn hoàn toàn không thua kém Khương Thánh Hoàng!
Hô!
Ngay sau khi Tô Trường Không xâm nhập vào bên trong Sinh Tử cốc, hắn đã dần dần cảm nhận được bên trong đại não vang lên những âm thanh vù vù, cả đầu rơi vào hỗn loạn, như thể bản thân đang muốn chìm xuống một giấc ngủ say, nhưng ngược lại, toàn thân hắn chợt trở nên đau nhức không thôi, giống như vừa ăn phải chút thiệt thòi nào vậy.
"Tô Trường Không! Mau tỉnh lại!" Trong lúc mơ mơ màng màng đó, bên tai Tô Trường Không chợt vang lên một tiếng kêu gọi ồn ào.
"Ta là ai... Ta đang ở đâu?" Tô Trường Không mở đôi mắt còn có chút cay cay ra.
Khung cảnh lập tức ánh vào mi mắt hắn là một gian phòng đơn sơ, và một thiếu niên có làn da ngăm đen đang đứng bên cạnh giường.
"Ngươi ngủ quên rồi sao? Mau rời giường đi, Tôn chủ quản sắp điểm danh rồi, hôm nay chúng ta còn có việc phải làm nữa đó! Ta ra bên ngoài chờ ngươi!" Thiếu niên có làn da ngăm đen kia tức giận đến bật cười.
"Đúng... Đúng, một lát nữa còn phải bắt đầu làm việc" Tô Trường Không xoa xoa cái đầu đau đớn, lập tức đứng lên.
"Ta tên là Tô Trường Không, là một chú khí sư của Thanh Đồng sơn trang.." Tô Trường Không nhớ lại thân phận của mình.
Từ khi còn nhỏ hắn đã lớn lên tại Thanh Đồng sơn trang này rồi, là được trang chủ nhận vào nơi này nuôi dưỡng. Quan hệ giữa hắn và thiếu niên có làn da ngăm đen Trương Thiết kia vô cùng tốt, mà hắn cũng đang học tập cách chế tạo các loại khí cụ như đao kiếm... vân vân trong Thanh Đồng sơn trang.
"Không hiểu sao ta cứ cảm thấy... Có chỗ nào đó không đúng" Tô Trường Không rời giường rửa mặt, lặng lẽ quan sát hình ảnh mơ hồ của bản thân phản chiếu trên mặt nước trong kia.
Trên khuôn mặt thiếu niên nọ thoáng hiện một chút non nớt, Tô Trường Không có chút cảm giác, dường như nơi nào đó không đúng, nhưng lại hoàn toàn không thể nói rõ ra được.
Mà Trương Thiết ở ngoài phòng lại đang thúc giục, khiến hắn đành phải nhanh chóng rửa mặt xong, rồi đi vào bên trong Thanh Đồng sơn trang tập hợp.
Hơn trăm người chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng tại nơi đây.
Tô Trường Không nhìn thấy hết thảy những con người và cảnh vật quen thuộc chung quanh, một chút bất an trong lòng cũng tiêu tán.
Nơi này đúng là địa phương đã cưu mang hắn từ nhỏ cho đến giờ.
Thanh Đồng sơn trang này dựa vào chú khí mà sống, hắn lại là cô nhi được lão trang chủ thu dưỡng, từ nhỏ đã lớn lên tại Thanh Đồng sơn trang, có thể chịu được khổ nhọc, lại nhiệt tình yêu thương nghề rèn. Cùng lúc ấy, Tô Trường Không cảm nhận được một ánh mắt tràn ngập địch ý ở bên trong đám người.
Đó là một thiếu niên lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to.
"Là Chu Bằng Phi" Trong đầu Tô Trường Không nhanh chóng lướt qua thông tin về thiếu niên này. Chu Bằng Phi cũng là lưu dân, cô nhi được trang chủ thu dưỡng nhưng khác với một người luôn khiêm tốn thành thật như Tô Trường Không, tính cách của Chu Bằng Phi này tương đối sỗ sàng cuồng vọng.
Hai người bọn họ tuyệt đối là hai thái cực bất đồng.
"Dang dang dang!"
Trong Đoán Tạo phòng, ngọn lửa trong hỏa lò bốc lên nóng bỏng, nhiệt độ không khí tại nơi này luôn luôn bức bối. Nhưng một đám thợ rèn vẫn không ngừng vung chùy sắt, âm thanh gõ vào cục sắt cứ vang lên không dứt bên tại.
Phía trước một hỏa lò, Tô Trường Không để trần thân trên tinh tráng, cũng đang vung chuy rèn cục sắt trước mắt.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác yên lặng, như thể trước mắt cục sắt trước mắt chính là trái tim của hắn, đang được không ngừng được loại trừ tạp chất, bách luyện thành cương.
Sau khi từng cục sắt được đánh cho không thành hình dạng, dưới bàn tay của Tô Trường Không, chúng lại được rèn giũa, để đạt tới trình độ biến phế thành bảo.
"Tô đại ca, uống nước đi" Bỗng nhiên lúc này, có một thiếu nữ với khuôn mặt xinh đẹp đi tới trước mặt Tô Trường Không, nàng xấu hổ lại hơi rụt rè, đưa qua cho hắn một chén nước ô mai ướp lạnh.
Chuyện này làm cho không ít người bên trong Đoán Tạo phòng đều ném về phía hắn những ánh mắt pha lẫn hâm mộ và ghen tỵ, nhất là Chu Bằng Phi kia, cơn ghen tỵ, phẫn hận làm đôi mắt gã như muốn phun lửa.
1508 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận