Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 480 - Đám Người Thần Bí! Vị Thủ Lĩnh Bất Phàm!

Tô Trường Không nhích người trở về thu thập hành lý một chút, trong lòng hắn cũng đang âm thầm suy đoán mục đích mà Sài Chính tìm đến mình, còn muốn hắn cùng đối phương đi ra ngoài.
Nhưng hiện giờ Mộc Xà Ấn đã tiêu tán, hắn cũng không cần lo lắng sau khi rời khỏi quân doanh sẽ bị người của Mộc gia tìm được nữa, cứ dứt khoát đi theo là xong.
"Lên xe." Tô Trường Không thu thập xong hành lý, đã thấy một chiếc xe ngựa chờ mình ở bên ngoài. Thú kéo xe là chiến mã có thể ngày đi nghìn dặm. Sài Chính đang ngồi trên xe ngựa nhìn Tô Trường Không đã thu thập xong hành lý, trực tiếp nói với hắn một tiếng.
"Giá!"
Tô Trường Không cũng nhanh chóng bước lên xe ngựa, bên trong xe ngựa chỉ có hai người, hắn cùng với Sài Chính.
Xa phu bên ngoài quất roi đánh ngựa, chiến mã lập tức kéo xe, chạy ra bên ngoài quân doanh.
Một đường này đương nhiên là thông suốt.
Trên xe ngựa, Tô Trường Không không nhịn được dò hỏi: "Sài đại nhân, xin hỏi đến tột cùng là ngài có chuyện gì cần ta làm?"
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Sài Chính đang nhắm mắt dưỡng thần, chẳng buồn nhiều lời cùng Tô Trường Không. Trong mắt người này, Tô Trường Không chính là một tên thợ rèn nho nhỏ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Tô Trường Không có chút không biết nên nói gì với tên Sài Chính giống hệt Mê Ngữ Nhân này (Mê Ngữ Nhân, tên tiếng Anh là The Riddler, nhân vật phản diện trong series truyện tranh Detective Comics của Mỹ, xuất bản năm 1948. Năng lực chủ yếu của nhân vật này là đưa ra các loại câu đố phức tạp, trí mạng).
Hắn không tiếp tục hỏi thêm nữa. Với lại, Sài Chính tìm hắn, là vì kỹ thuật rèn của hắn, chẳng lẽ đối phương muốn tới một nơi bí mật nào đó luyện chế một thanh thần binh lợi khí?
Đương nhiên, nếu nơi ấy có nguy hiểm, hoặc đối phương có mục đích gì khác, lấy năng lực của Tô Trường Không, chỉ cần ra bên ngoài, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng thoát thân, rời đi… Chung quy lại, hắn cũng không cần lo lắng quá mức!
Xe ngựa một đường chạy tới ba ngày ba đêm, ngẫu nhiên trên đường cũng dừng lại nghỉ ngơi một chút. Lúc này, Sài Chính vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần rốt cục cũng chịu mở mắt.
"Lần này có người muốn tìm ngươi hỗ trợ tạo ra một kiện thần binh lợi khí." Sài Chính mở miệng nói.
"Một kiện thần binh lợi khí?" Tô Trường Không nghe vậy trong lòng lập tức rục rịch.
Sài Chính tìm hắn, là nhìn trúng kỹ thuật rèn của hắn, mà mục đích tự nhiên là tạo ra dạng binh khí linh tinh gì đó!
Hơn nữa thứ mà đối phương muốn tạo ra, chắc chắn không hề đơn giản, bằng không Sài Chính đâu cần tự mình tới Chú Binh bộ tìm người?
"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, dựa theo yêu cầu của bọn họ mà làm việc, chắc chắn sẽ không thiếu chỗ tốt!" Sài Chính nói.
Tô Trường Không thầm nhăn mặt nhíu mày.
Nói một thôi một hồi, tới cuối cùng Sài Chính này vẫn không nói người muốn tìm hắn tạo ra binh khí là ai, tựa như thân phận của người ủy thác này thực không tầm thường!
Hơn nữa lộ trình rất xa xôi, lấy tốc độ ngày đi mấy trăm dặm của chiến mã kia, ít nhất trong ba ngày cũng đi được hơn ngàn dặm.
Nhưng Sài Chính không chịu nhiều lời, Tô Trường Không chỉ là một người thợ rèn cũng không tiện hỏi han quá mức, cứ đến mục tiêu sẽ biết.
Tới chạng vạng ngày thứ ba, xe ngựa chạy một đường, xuyên qua một mảnh núi rừng, phía trước bỗng xuất hiện một tòa sơn cốc.
"Hả?" Trong lòng Tô Trường Không hơi kinh hãi, dù hắn đang ngồi trong xe ngựa đóng kín, màn xe cũng buông che khuất cửa sổ, nhìn không thấy cảnh sắc bên ngoài nhưng thính giác của hắn cực kỳ nhạy bén, hoàn toàn có thể thông qua tiếng gió thổi cỏ lay bên ngoài, để nhận biết tình huống xung quanh. Và lúc này, không chỉ có một người mượn dùng tiếng gió để che giấu thân mình, sau đó nhanh chóng tiến tới gần xe ngựa.
Chỉ dựa vào chiêu khinh công ấy, cũng có thể phán đoán ra người đang tới thực sự bất phàm!
"Hí luật luật!"
Ngay cả chiến mã kia cũng cảm nhận được điều gì, nó lập tức phát ra tiếng hí ầm vang, mà xa phu nọ lại đang túm chặt cương ngựa, trấn an chiến mã vừa xao động.
Ngay lúc này, không ít hơn mười người vừa xuất hiện trong rừng cây. Bên cạnh đó, ở chỗ sâu trong rừng cây, cũng có từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nơi này, tựa như từng con ác lang hung hãn.
Tô Trường Không nhìn về phía Sài Chính, sắc mặt Sài Chính vẫn bình tĩnh, không hé răng một lời.
"Sài đại nhân, ngươi tới thật là nhanh!" Bỗng nhiên ở bên ngoài xe ngựa, vang lên một giọng nói thô lỗ.
"Xuống xe đi." Lúc này, Sài Chính mới mở miệng nói một tiếng.
Xa phu nhanh chóng mở cửa xe ra, hạ bậc thang xuống. Tô Trường Không xuống xe, nhưng Sài Chính không hề động đậy, chỉ xốc màn xe lên, ngó ra bên ngoài.
Tới lúc này, Tô Trường Không đã thấy được tình hình bên ngoài xe ngựa.
Có một đám người vừa xuất hiện bên ngoài xe ngựa. Người lên tiếng trong đó là một tráng hán thô kệch, đang khiêng một cây búa thật lớn, phanh ngực ở trần, lồng ngực mọc đầy lông màu đen, tạo hình y chang một tên thổ phỉ.
Nhưng Tô Trường Không bằng vào tri giác, lại có thể cảm nhận được một luồng khí huyết tựa như Trường Long đang nằm úp sấp trong cơ thể tráng hán thô kệch này.
Đối phương tuyệt đối là một võ giả có nội tình thâm hậu!
Và không chỉ là tráng hán thô kệch này, những người khác ở phụ cận xe ngựa, ai nấy đều mang trên mình khí tức bất phàm.
Thậm chí ở bên trong rừng rậm xa xa, Tô Trường Không cũng có thể cảm nhận được từng đôi mắt sắc bén đang dõi theo tình huống bên này.
Có thể nói, khung cảnh trước mắt hắn nhìn như lơi lỏng, nhưng trên thực tế lại cất giấu thật nhiều cao thủ tinh nhuệ?
"Mã Hồng, thủ lĩnh của các ngươi muốn đoán tạo đại sư có tài nghệ cao siêu, ta đã mang đến rồi." Sài Chính nhìn chằm chằm vào tráng hán thô kệch kia, lạnh nhạt nói.
“Hả? Tiểu tử này là đoán tạo đại sư? Trẻ tuổi như vậy?" Tráng hán thô kệch được gọi là Mã Hồng, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tô Trường Không, người trẻ tuổi có tướng mạo anh tuấn, khí chất hàm hậu trước mắt này, thực sự là đoán tạo đại sư sao?
"Ừm, hắn tên là Tô Thái Lai, là đoán tạo đại sư đứng đầu trong Chú Binh bộ chúng ta, tài nghệ bất phàm." Sài Chính gật đầu khẳng định.
Lúc trước khi người này nhìn thấy Tô Trường Không quá mức trẻ tuổi cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng chủ quản Cảnh Tranh vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp trong Chú Binh bộ, cũng khen hắn không dứt miệng, khẳng định là không nhìn nhầm người.
Mã Hồng nghe vậy gật đầu: "Vậy đa tạ Sài Chính đại nhân đã hỗ trợ!"
Sài Chính hỏi ngược lại: "Rốt cuộc là thủ lĩnh của các ngươi muốn tạo nên loại binh khí gì? Lại cần ta phải tự mình mang tới một vị chú tạo đại sư trong Chú Binh bộ?"
"Làm sao mà ta biết được chuyện của thủ lĩnh?" Mã Hồng mỉm cười, không có trả lời. Sài Chính khẽ nhíu mày, nhưng cũng không truy vấn.
"Thủ lĩnh trong miệng bọn họ là ai?" Tô Trường Không đứng nghe, lại có chút kinh dị.
Lại nói, Mã Hồng này có thực lực không giống bình thường, về phần Sài Chính, đối phương là một vị phó thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ, thực lực địa vị đều ít có người sánh bằng. Vậy mà vị thủ lĩnh vừa được hai bên nhắc tới kia, lại có thể thúc giục nhân vật như Sài Chính đi làm việc, có thể thấy người này tuyệt đối không tầm thường!
Bạn cần đăng nhập để bình luận