Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 776 - Vì Sao Thế Ngoại Đào Viên Nhường Này Lại Có Rác Rưởi???

Mà trong lòng mấy người Lý gia cũng biết rất rõ, nếu đối phương đã đến đây, thì tuyệt đối không có chuyện buông tha cho bọn họ.
Và hiện giờ điều bọn họ có thể làm chính là toàn lực ra tay, tranh một đường sinh cơ!
"Ầm vang long!"
Đám người trưởng lão Lý học, Lý Mặc của Lý gia, lại không chút do dự, nhanh chóng triển khai bức hoạ cuộn tròn đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức kích phát thần thông huyết mạch.
Trong phút chốc, chớp vang sấm giật, có từng con mãnh thú loài chim bay từ bên trong đó ra ngoài, lao thẳng về phía võ giả Thạch gia.
"Đến đây đi!"
Nhóm võ giả Thạch gia không hề sợ hãi, chỉ thấy cả đám bọn họ cũng kích phát huyết mạch, hóa thành một pho tượng nham thạch cự nhân.
"Đùng!"
Tia chớp lôi đình bổ vào trên người bọn họ, chỉ có thể khiến thân thể khẽ run lên, kể cả tăng thêm lưỡi dao gió sắc bén, cũng không thể gây ra một chút thương tổn!
"Hắc Long!"
Lý Tùng lấy ra một bức hoạ cuộn tròn, bên trên vẽ một con Hắc Long trông rất sống động. Ngay sau đó, gã phun một ngụm máu tươi lên trên, còn dùng ngón tay nhiễm máu điểm một nét lên mắt rồng.
"Ngang!"
Trong tiếng long ngâm thanh thúy, rung trời, một con Thần Long màu đen lao khỏi bức hoạ cuộn tròn, long giác, long đầu, long trảo, hắc lân dầy đặc, mang theo uy thế tràn ngập bát phương, chiều dài hơn mười trượng, tựa như có thể hô phong hoán vũ.
Thần Long nọ lập tức giương nanh múa vuốt, lao thẳng tới nhóm võ giả Thạch gia!
Dẫu nhóm võ giả Thạch gia đều là tinh nhuệ, cũng không khỏi bị uy nghiêm này chấn nhiếp, lòng đầy kinh hãi.
"Long ư? Gặp Phượng trảm Phượng, gặp Long đồ Long!"
Về phần Thạch Bất Phá, chỉ nghe gã hừ lạnh một tiếng, tiếp đó tiến lên một bước, mái tóc đen bay múa đầy trời, một luồng quyền kình như thái sơn ngưng tụ, trực tiếp đánh ngang tới, đè nén mảnh hư không trước mắt, đông cứng rồi nổ tung!
Một quyền này, ngay cả Chân Long Thần Hoàng cũng có thể đồ sát như thường.
"Ngang!" Chỉ trong nháy mắt, một tiếng long ngâm thê lương vang lên.
Dưới một quyền khủng bố của Thạch Bất Phá, Hắc Long kia vừa tấc tấc vỡ vụn, nổ tung ra, hóa thành thật nhiều giọt mực nước còn nguyên mùi thơm của mực, vung vẩy khắp nơi nơi.
"Chênh lệch... Quá lớn..." Sắc mặt Lý Tùng tái nhợt.
Gã chính là gia chủ Lý gia, nhưng Lý gia đã sa sút, cũng chỉ là kẻ cao nhất trong đám người lùn, (câu này tương đương với ‘thằng chột làm vua xứ mù’, có thể hiểu là bọn họ vốn là thế gia đệ tử nhưng cũng chỉ hơn những võ giả bình thường khác một chút xíu mà thôi), nếu lấy ra so sánh với Thạch Bất Phá, người từ nhỏ đã trưởng thành trong bí cảnh Ngoan Thạch sơn kia, quả thật kém nhiều lắm.
Một khi giao chiến chính diện, gã tuyệt đối không có một phần thắng nào!
"Bắt sống ! Đánh gãy khung xương, tay chân bọn họ là được!" Chỉ một chiêu thức của Thạch Bất Phá, lại có thể dễ dàng khiến đám người Lý gia kinh sợ, sắc mặt tất cả đều tái nhợt. Ngay sau đó, gã lập tức hét lớn.
Đám võ giả Thạch gia cần hút cạn huyết mạch của Lý gia trước, sau đó mới giết chết, làm như vậy mới có thể tối đa hóa lợi ích.
Bởi vậy, nhất thiết phải bắt sống!
"Lý gia... Xong rồi..." Rất nhiều đệ tử Lý gia, vừa nhìn thấy một đám võ giả Thạch gia cùng hung cực ác, đáng sợ như ma quỷ kia, thân thể đều run rẩy, chiến ý đều sụp đổ.
Đây là địch nhân quá mức cường đại, đã vượt qua khả năng ứng phó của bọn họ!
"Nơi này vốn là thế ngoại đào nguyên, non nước hữu tình, vì sao lại xuất hiện một đám rác rưởi?" Ngay lúc này, bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng từ rất xa mơ màng bay đến, khiến mọi người đều ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy ở trên bầu trời, có một người đang chắp hai tay sau lưng, lăng không bay đến, tựa như ngự không phi hành.
Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy, đó không phải phi hành, chỉ là dưới chân hắn có một con chim én thủy mặc. Có điều con chim én kia vẫn đang vỗ cánh bay lượn bình thường, tựa như không hề cảm nhận được trên lưng nó có người…
Thân thể Tô Trường Không còn nhẹ hơn lá cây!
Chiêu thức khinh công thân pháp ấy đã đạt đến trình độ Kinh Thế Hãi Tục!
"Là hắn!" Trong mắt đám người Thạch gia đều hiện lên một tia kiêng kị và lạnh như băng.
"Tô tiên sinh!" Trong lòng đám người Lý Tùng lại thoáng qua một chút vui vẻ, bởi vì người đang bước trên chim én bay đến kia, đúng là Tô Trường Không, vị khách quý của Lý gia bọn họ!
Hô!
Tô Trường Không nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng chim én, thân thể tựa như một chiếc lá rơi, từ từ hạ xuống, dừng ở phía trên thảo nguyên.
Lại nói, từ hai, ba ngày trước, sau khi Ngũ Cầm Hí hoàn thành đột phá, hắn vẫn đắm chìm trong quá trình lĩnh hội lực lượng hoàn toàn mới, và không lâu trước đây, vừa bị động tĩnh ở nơi này làm giật mình, bừng tỉnh, vì thế mới lập tức bước lên lưng chim bay tới nơi này, xem xét tình huống.
"Thạch Bất Phá... Là người của Thạch gia, bọn họ vào đây bằng cách nào?" Tô Trường Không liếc mắt một cái đã trông thấy đám người Thạch Bất Phá, trong lòng hắn cũng thầm kinh ngạc, không rõ đối phương tiến vào Thư Hương động thiên này như thế nào.
"Tiểu tử, ta cứ cho rằng ngươi sợ tới mức trốn đi rồi." Thạch Bất Phá nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, hắc hắc nở nụ cười lạnh, trong mắt tràn đầy ý tứ không sao hiểu được.
Phải biết rằng, mục đích khiến Thạch Bất Phá lặn lội đi đến nơi này, ngoại trừ bắt đám người Lý gia, chính là bầm thây tên tiểu tử có gan phá hư chuyện tốt của gã ra thành vạn đoạn, khiến cho đối phương phải hối hận vì lúc trước đã làm sai!
Một tên Ngũ Khí Tông Sư có thể hoành hành một phương tại phàm tục, nhưng một khi có gan trêu chọc vào ngàn năm thế gia, tuyệt đối chính là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình!
"Ừm?" Không đợi Tô Trường Không nói chuyện, trên mặt gã đã hiện lên một mảnh kinh ngạc.
"Mạng của tiểu tử này... thuộc về bổn tọa!"
Bởi vì một mảnh bóng râm ở cách đó không xa, chợt vặn vẹo, ngay sau đó, một lão giả mặc hắc bào và một nam tử tóc trắng chui khỏi bóng râm kia. Khóe miệng nam tử tóc trắng nọ mang theo một nụ cười khẽ, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Người nào?"
"Hai người này... đi theo chúng ta vào ư?"
Trong lòng đám người Thạch Bất Phá vô cùng kinh hãi.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ được, còn có phương thứ ba bước vào bên trong Thư Hương động thiên. Nhưng bọn họ cũng không phải đồ ngốc, lập tức đã biết đối phương đi theo đằng sau bọn họ đến đây rồi!
Vẻ mặt Thạch Bất Phá có chút ngưng trọng, đơn giản là vì gã đã cảm nhận được một loại uy hiếp cực kỳ khủng bố từ trên người nam tử tóc trắng kia.
Đối phương tuyệt đối là một cường giả đáng sợ đến đỉnh điểm!
"Các hạ là ai?" Thạch Bất Phá trực tiếp nhìn chằm chằm vào nam tử tóc trắng, trầm giọng mở miệng nói.
Nam tử tóc trắng mỉm cười: "Thạch gia chủ, ta tên là Đàm Du, vốn không phải là địch nhân của ngươi. Ta tới đây vì 'Đao Vô Phong' này, Hắn đã giết không ít người của chúng ta. Lần trước, hắn có vận khí tốt đã thoát được một mạng trên tay ta."
"Đàm Du? Diệt Sinh hội Đàm Du?" Thạch Bất Phá nghe được tên này, lập tức kinh hãi, bởi vì, gã cũng nghe nói tới cái tên Đàm Du này!
Đối phương từng là Ngũ Khí Tông Sư, nhưng khoảng mấy chục năm về trước đã gia nhập Diệt Sinh hội… Và tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm.
Đàm Du này lại đến đây vì thanh niên mặc hắc y kia, còn gọi kẻ đó là 'Đao Vô Phong'?
Bạn cần đăng nhập để bình luận