Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 459 - Đồ Ăn Này Có Vấn Đề!!!

Phải biết rằng, hắn đã đi vào Thiết Kiếm môn được vài ngày rồi, vẫn luôn âm thầm quan sát mọi thứ, thậm chí còn từng nghe qua đối thoại giữa Lý Hàm cùng với đám huynh đệ của đối phương, nhận biết được thanh tuyến, hoàn toàn có thể mô phỏng giống như đúc giọng nói của đối phương.
"Ta đã bảo rồi mà, tiểu tử kia ngày thường không chịu chăm chỉ luyện võ mới vậy, võ giả chỉ cần đạt tới Nội Tráng cảnh, đủ để bách bệnh không sinh!" Nam tử râu quai nón kia nghe vậy, lại lắc đầu.
Lại nói, thiên phú võ đạo của hai huynh đệ Lý gia đều rất bình thường nhưng được cái thân thế trong sạch, bởi vậy đám cao tầng bên trong Thiết Kiếm môn mới cho bọn họ phụ trách một chút việc hậu cần.
"Đi thôi, đừng để môn chủ chờ lâu." Nam tử râu quai nón không đề ra quá nhiều nghi vấn. Thêm nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên Lý Hàm đến đưa cơm và đồ ăn, tuy hôm nay chỉ có một mình 'Lý Hàm' đến, nhưng nam tử này có nghĩ nát óc cũng nghĩ ra 'Lý Hàm' trước mắt này là giả.
"Vâng." Tô Trường Không cung kính gật đầu, rồi mang theo rượu và thức ăn cất bước tiến vào cấm địa tại hậu sơn.
"Ở bên kia. . . Có một luồng khí tức sắc bén! Có lẽ đó chính là Hoàng Phủ Hoành Lãng!"
Đây là lần đầu tiên Tô Trường Không đi vào cấm địa tại hậu sơn, nhưng hắn cũng không lạc đường, bởi vì khí tức trên người Hoàng Phủ Hoành Lãng rất độc đáo, giống như là một thanh bảo kiếm bắn ra kiếm khí bốn phía, đường hoàng bá đạo, từ rất xa đã có thể cảm nhận được rồi.
Tô Trường Không theo sơn đạo đi về phía trước, không bao lâu sau, hắn đã đi đến nơi Hoàng Phủ Hoành Lãng bế quan.
Chung quanh là từng khối thạch điêu hình kiếm thật lớn, khối thấp cũng hơn hai thước, khối cao tới gần mười thước, tựa như những ngọn núi nham thạch đứng sừng sững khắp nơi. Những khối thạch điêu hình kiếm đều được người ta cầm kiếm điêu khắc nên, mỗi một khối thạch điêu hình kiếm đều tản ra một luồng khí tức sắc bén lạnh nhạt!
Tại nơi đây, cuối cùng Tô Trường Không cũng gặp được bản thân Hoàng Phủ Hoành Lãng. Người này là một nam nhân chừng bốn mươi tuổi, toàn thân lôi thôi lếch thếch, một mái tóc đen tùy ý xõa rối tung, trên người mặc một bộ trường bào màu đay (màu vàng nâu), đang yên tĩnh ngồi xếp bằng.
Phía trên đầu gối của người này, còn đặt một thanh thiết kiếm rỉ sắt, tưởng như yên tĩnh nhưng nếu cảm nhận kỹ hơn, sẽ phát hiện ở xung quanh người này, có một luồng luồng khí kình sắc bén đang quay cuồng. Nếu ai đó dám tùy tiện tới gần, sẽ bị luồng khí kình này xé rách tan nát.
"Thực lực của Hoàng Phủ Hoành Lãng này còn mạnh hơn ta dự đoán không ít.” Tô Trường Không thầm nghĩ trong lòng.
Tu vi của Hoàng Phủ Hoành Lãng đã đạt tới Khí Huyết thất biến, nhưng nếu bàn về chiến lực, chắc chắn đối phương sẽ mạnh hơn vạn phu trưởng Khương Càn, và đệ đệ của châu chủ Bùi Thần không chỉ một bậc, chỉ cảm nhận luồng sắc bén khí tức trên người Hoàng Phủ Hoành Lãng kia, Tô Trường Không cũng có thể phán đoán ra tạo nghệ của đối phương về mặt kiếm pháp cực kỳ không tầm thường!
Tô Trường Không bày ra dáng vẻ cung kính chờ đợi, mãi cho đến khi trôi qua hơn mười hô hấp, Hoàng Phủ Hoành Lãng mới lạnh nhạt mở miệng nói: “Bỏ rượu và thức ăn xuống, sau đó rời đi."
"Vâng." Tô Trường Không lên tiếng, sau đó đặt cái khay gỗ trên tay xuống, cả một vò rượu nữa. Trừ những thứ này ra, hắn còn nhìn thấy bên cạnh có vò rượu rỗng,và chén đĩa không, hẳn là đồ ăn hôm qua đưa tới đã hết. Vì thế Tô Trường Không thu dọn một phen, mới xoay người rời đi.
Trên thực tế Tô Trường Không cũng chẳng đi quá xa, hắn đang chờ Hoàng Phủ Hoành Lãng ăn cơm, uống rượu.
Phải biết rằng, Tô Trường Không đã bỏ Phí Huyết tán vào trong hai thứ này. Tuy lượng độc tố không mạnh đến mức có thể trực tiếp giết chết loại cao thủ như Hoàng Phủ Hoành Lãng này, nhưng khẳng định sẽ khiến khí huyết trong cơ thể đối phương sôi trào, chịu ảnh hưởng lớn, khi đó muốn giết người này sẽ dễ dàng hơn!
Hoàng Phủ Hoành Lãng nhìn thấy bóng dáng Tô Trường Không biến mất ở trong tầm mắt, mới có hành động. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc. Nhân sinh trên đời, chỉ có rượu ngon và kiếm là không phụ lòng người.
"Ong ong ông!"
Hoàng Phủ Hoành Lãng chuẩn bị hưởng dụng rượu ngon món ngon, sau đó lại tiếp tục tìm hiểu kiếm pháp. Nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị động đũa, bỗng dưng thanh thiết kiếm rỉ sắt vẫn giắt bên hông kia lại ong ong chấn động, tựa như nó đang nhắc nhở hắn điều gì.
"Bội kiếm của ta đang báo động trước! Đồ ăn này có vấn đề!" Sắc mặt Hoàng Phủ Hoành Lãng lập tức đại biến.
Từ khi năm tuổi, hắn đã tập kiếm, lại có thiên phú kiếm pháp không hề tầm thường, lúc mười tám tuổi đã chém giết sư phụ của mình, tính tới hiện nay, đã tập kiếm gần bốn mươi năm, thường xuyên dùng chính máu của mình để nuôi nấng phối kiếm, từ sớm đã đạt đến trình độ nhân kiếm hợp nhất, kiếm sinh cảm ứng.
Nếu gặp được uy hiếp trí mạng, bội kiếm của hắn sẽ tự nhiên sinh ra báo động trước! Tình huống này cũng giống như một vài cao thủ, tâm huyết dâng trào, có thể dự cảm được một chút nguy hiểm sắp tới gần mình.
Hiện giờ khi hắn chuẩn bị động vào rượu ngon món ngon trước mắt, bội kiếm lại phát động cảnh báo trước, làm sao hắn còn có thể không rõ, đồ ăn có vấn đề này?
"Đồ khốn nạn! Chạy đi đâu?" Sắc mặt Hoàng Phủ Hoành Lãng lập tức trở nên âm trầm khó coi.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, phát ra một tiếng quát lớn, đuổi theo phương hướng Tô Trường Không vừa mới rời đi.
Trong rượu và thức ăn có vấn đề, đương nhiên kẻ mang rượu và thức ăn tới tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!
Hoàng Phủ Hoành Lãng cũng kinh ngạc, không biết vì sao 'Lý Hàm' kia lại dám hạ độc trong rượu và thức ăn, đúng là to gan lớn mật, nhưng chỉ cần bắt được đối phương, muốn biết gì sẽ biết được.
"Hả? Bị phát hiện rồi?"
Phía sau truyền đến tiếng gầm điên cuồng cũng khiến Tô Trường Không hơi kinh hãi. Đúng là hắn chưa có đi xa, mà đang chuẩn bị chờ sau khi Hoàng Phủ Hoành Lãng ăn đồ ăn chứa Phí Huyết tán vào, lại giết cái hồi mã thương (quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch). Nhưng không nghĩ tới Hoàng Phủ Hoành Lãng này lại nhạy bén như vậy, có thể phát hiện ra trong rượu và thức ăn có độc!
"m thanh gì đây? Lý Hàm đã chọc giận môn chủ ư?" Mấy võ giả Thiết Kiếm môn đang canh gác ở lối vào cấm địa hậu sơn kia, đều có chút kinh ngạc nhìn vào bên trong cấm địa. Bọn họ đều nghe được một tiếng rống lên đầy tức giận của Hoàng Phủ Hoành Lãng.
Mà lúc này Tô Trường Không đã xoay người lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Hoành Lãng với mái tóc đen tung bay và thân hình cao lớn ở cách đó không xa. Thân thể đối phương tựa như một luồng lưu quang xuyên qua không gian lao tới, trong ánh mắt ẩn chứa một loại lực áp bách kinh khủng, lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Chỉ tính riêng luồng khí thế sắc bén mà Hoàng Phủ Hoành Lãng tản ra thôi cũng đủ làm những võ giả tầm thường khác kinh sợ tới mức tứ chi nhũn ra, ngã nhào xuống đất, khó có thể nổi lên lòng chống cự rồi.
Nhưng Tô Trường Không vẫn lộ ra sắc mặt bình tĩnh, không bị một chút ảnh hưởng nào.
Vốn dĩ hắn chuẩn bị dựa vào hạ độc để giải quyết Hoàng Phủ Hoành Lãng thoải mái hơn một chút, nhưng đối phương lại nhạy bén một cách bất ngờ, thoải mái phát hiện ra trong đồ ăn có độc.
Một khi đã như vậy, cũng chỉ có thể giao thủ chính diện thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận