Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 474 - Người Của Mộc Gia Đến Rồi!!!

"Đinh đinh đang đang!"
Đoán Tạo phòng của Chú Binh bộ cực kỳ lớn, đủ chỗ cho mấy trăm tới gần ngàn thợ rèn bận rộn công tác. Đa số thành phẩm của nơi này chính là binh khí. Nhưng không chỉ như thế, bởi vì đoán tạo cho thành viên Đại Phong thiết kỵ, cho nên những thứ bọn họ sử dụng đều là tài liệu tốt nhất, sau đó căn cứ theo thân phận địa vị khác biệt, mà những loại vũ khí, giáp trụ trang bị lại không giống nhau.
"Ngươi là thợ rèn mới tới? Ta tên là Lưu Tráng, là tổ trưởng tổ một, có điều gì không hiểu có thể hỏi ta." Một hán tử có làn da ngăm đen cười nói với Tô Trường Không, đối phương biết Tô Trường Không là thợ rèn vừa nhận chức.
"Ừm, đến lúc đó phải làm phiền Lưu đại ca rồi." Tô Trường Không gật đầu đáp lại.
Dưới sự bố trí của Lưu Tráng, Tô Trường Không bắt đầu rèn chế thức phối đao, Lưu Tráng ở một bên chỉ đạo, quan sát.
Nhưng khiến cho Lưu Tráng giật mình chính là, Tô Trường Không chỉ nhìn thoáng qua bản vẽ, đã hết sức chuyên chú bắt đầu rèn rồi, động tác lại vô cùng thuần thục, dường như đây vốn không phải lần đầu tiên hắn tạo ra binh khí.
"Ngược lại, đã nhận được một hạt mầm tốt rồi." Lưu Tráng âm thầm gật đầu.
Ở Chú Binh bộ, hàng tháng mỗi một tổ đều phải tạo ra những thành phẩm mà bên trên yêu cầu, đúng số lượng, đúng kỳ hạn. Cũng có nghĩa là nếu bọn họ hoàn thành trước thời gian, là có thể nghỉ ngơi sớm hơn bình thường, còn nếu không xong, đơn giản là tăng ca thêm giờ thôi!
Mà Tô Trường Không đến nơi này, có thể làm cho tổ bọn họ thoải mái hơn không ít.
"Vừa lúc ta cũng nên luyện tập rèn một chút."
Từ sau khi Tô Trường Không đi vào bên trong quân doanh, quá trình luyện võ ngày thường hắn đều phải cực kỳ cẩn thận, nhưng ở nơi này hắn cũng không hề nhàn rỗi. Kỹ năng rèn của hắn đã sớm đạt tới thất cảnh, nhưng từ sau khi rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, hắn đã rất ít dùng tới nó rồi.
Hiện giờ có dịp trốn vào trong quân doanh tránh né nửa năm, một năm, Tô Trường Không cũng quyết định sẽ chuyên tâm luyện tập rèn.
Chung quy lại, kỹ năng nhiều cũng không đè chết người!
Ngày đầu tiên, sau khi các thợ rèn hoàn thành công việc của mình, tất cả mọi người đều kéo thân xác mỏi mệt rời khỏi Đoán Tạo phòng, mà Tô Trường Không cũng giả vờ lộ ra dáng vẻ mỏi mệt.
Lưu Tráng không nhịn được hỏi: "Thái Lai, ngươi từng luyện võ sao? Lại có thể lực tốt như vậy?"
Hôm nay là ngày đầu tiên, vậy mà một mình Tô Trường Không có thể hoàn thành công việc của hai tới ba người, thể lực còn tốt hơn rất nhiều những thợ rèn lão luyện như Lưu Tráng.
Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt ngây ngô cười nói: "Từ nhỏ khí lực của ta đã lớn rồi, ở trong thôn còn học được một chút trang giá bả thức (kỹ năng làm nông – bởi vì phần lớn những võ thuật gia cổ đại Trung Quốc đều bắt nguồn từ nông dân cho nên để khiêm tốn, những loại võ thuật truyền thừa từ dân gian được gọi là trang giá bả thức), hai ba người bình thường còn không bằng được ta!"
Tô Trường Không cũng không giấu giếm chuyện bản thân mình có luyện võ, bởi vì sớm muộn gì sau này, hắn đều sẽ luyện tập Ngũ Cầm Hí mỗi ngày, thêm nữa làm như vậy cũng có thể giải thích vì sao thể lực của hắn lại tốt như vậy.
"Ha ha, thời buổi bây giờ muốn hành tẩu bên ngoài, đúng là cần phải biết một chút công phu. Ta đây, cách vài ngày một lần, ta sẽ tham gia khóa huấn luyện quân sự của Đại Phong thiết kỵ, học một chút quân thể quyền (là một bộ quyền thuật được tổ hợp từ các loại động tác đánh nhau kịch liệt như quyền đánh, chân đá, đánh ngã, đoạt đao, đoạt thương… nhằm bồi dưỡng tác phong chiến đấu kiên cường, dũng mãnh, ương ngạnh cho quân nhân)."
Mà Lưu Tráng cũng không để ý tới chuyện này.
Dù sao ở bên trong quân doanh, đừng nói là thợ rèn làm việc tốn sức, kể cả lính cấp dưỡng, chuyên nấu nước nấu cơm, cũng am hiểu một chút công phu quyền cước. Chuyện này chẳng có gì là lạ hết, luyện võ không nhất định phải dùng để tranh đấu, cũng có thể dùng để cường thân kiện thể mà.
Lại nói, một bộ thể phách khỏe mạnh, mới là cơ sở của hết thảy những phương diện khác!
Tô Trường Không hoàn thành một ngày bận rộn xong, cơm nước xong, luyện Ngũ Cầm Hí xong, cũng là lúc sắc trời tối sầm xuống rồi, hắn lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.
Đúng là ở bên trong quân doanh cực kỳ buồn tẻ, dù là những nhân viên hậu cần như đám người Tô Trường Không, cũng phải bắt đầu làm việc đúng giờ, sau đó là tan tầm, nghỉ ngơi, đều phải nghiêm khắc tuân thủ quy định.
Tuy Tô Trường Không hơi chút không thích ứng với chuyện này, nhưng dù sao hắn cũng chỉ ở lại nơi này nhiều nhất là nửa năm, một năm mà thôi, hắn vẫn có thể chịu được.
Tô Trường Không bắt đầu trải qua cuộc sống cực kỳ có quy luật, mỗi ngày ngoại trừ quá trình luyện quyền sáng sớm và tối muộn, hầu hết quãng thời gian còn lại, hắn đều ở trong Đoán Tạo phòng tạo ra binh khí, giáp trụ…
Mà tác dụng của hoàn cảnh này chính là độ thuần thục kỹ năng rèn của Tô Trường Không đã tăng lên nhanh chóng. Hiện giờ giá trị tiềm năng của hắn đã cao tới 33 điểm, cao hơn không chỉ một bậc so với quãng thời gian sống trong Hắc Thiết sơn trang khi, đương nhiên quá trình học tập rèn của hắn hiện giờ, cũng tiến bộ nhanh hơn trước kia nhiều lắm.
Hơn nữa ở Chú Binh bộ, cũng không chỉ đơn thuần là tạo ra đao kiếm, còn có các loại vũ khí khác như giáp trụ, cung nỏ… Và thật hiển nhiên tạo ra các loại vũ khí, trang bị khác biệt, càng có thể khiến kỹ năng rèn tăng lên nhanh chóng!
"Đúng là nhặt được bảo!"
Mỗi ngày chủ quản Cảnh Tranh đều sẽ thường xuyên đến Đoán Tạo phòng tuần tra, và mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ hết sức chuyên chú tạo ra binh khí của Tô Trường Không, con mắt đối phương đều tỏa sáng.
Tuy tuổi Tô Trường Không còn rất trẻ, nhưng kỹ thuật rèn của hắn lại cực kỳ xuất sắc, thậm chí trong gần ngàn thợ rèn của quân doanh cũng khó có thể tìm ra người thứ hai có thể so sánh được với hắn, không hổ là con nối nghiệp cha, người xuất thân từ gia đình thợ rèn!
"Thái Lai, ngươi có cần thứ gì không?"
Thậm chí Cảnh Tranh cũng không nhịn được, đi tới chủ động hỏi Tô Trường Không muốn cái gì, nhân tài như thế, tự nhiên cần phải cho hắn đãi ngộ tương ứng.
Kỳ thật Tô Trường Không cũng chẳng muốn thứ gì, nhưng hắn biết nếu mình cố gắng làm việc như vậy lại chẳng có chút yêu cầu nào, ngược lại hơi kỳ quái một chút, vì thế hắn ngượng ngùng nói: "Ta. . . Ta muốn nhiều lương bổng hơn một chút, chờ về sau khi quay lại quê quán, có thể cưới hai phòng tức phụ."
"Chuyện đơn giản, bắt đầu từ tháng sau, lương bổng của ngươi sẽ tăng tới 30 lượng bạc trắng một tháng! Cứ chăm chỉ làm đi, về sau sẽ có thật nhiều cơ hội để ngươi leo lên trên! Ở nơi này của chúng ta, người có bản lĩnh tất sẽ trở nên nổi bật!" Cảnh Tranh nghe vậy, lập tức ha ha cười, vỗ vỗ bả vai Tô Trường Không, rồi trực tiếp làm chủ, tăng lương bổng cho hắn lên trình độ chú tạo sư bên trong Chú Binh bộ.
"Đa tạ Cảnh đại nhân!" Tô Trường Không lộ ra dáng vẻ kích động vô cùng, tựa như vừa nhận được cổ vũ thật lớn.
Ngay sau đó, khi Tô Trường Không trở lại công vị, tiếp tục bắt đầu rèn binh khí, bỗng nhiên ánh mắt hắn lại xuất hiện biến hóa rất nhỏ: "Đến rồi!"
Hắn cảm nhận được Mộc Xà Ấn trên mu bàn tay xao động, trong lòng ngầm hiểu, là người của Mộc gia đến gần rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận