Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 658 - Đối Tượng Thích Hợp Để Huyết Tế!

Nghe đồn Trảm Yêu Thần Binh có tính khắc chế rất mạnh với thân thể bất tử của yêu ma.
Bởi vậy Hùng Sơn vốn là võ giả đã dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, mới dùng bàn tay thử ngạnh kháng một kích này, chỉ vì muốn nghiệm chứng một chút xem sao. Nhưng kết quả lại vô cùng đáng thất vọng, thương tổn mà Trảm Yêu Thần Binh này gây ra cho gã, không thể đạt tới trình độ khó mà thừa nhận được như lời đồn.
Một thanh Trảm Yêu Thần Binh như thế, làm sao có thể bán được với giá cao?
"Nhận lấy cái chết!" Nam Cung Minh giận dữ, gã hao phí nhiều tinh lực như vậy, để tạo ra Viêm Ngục đao, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho yêu nhân này chửi bới?
"Oanh!
Thiên địa linh khí chung quanh dao động kịch liệt, bên ngoài thân thể Nam Cung Minh để lộ ra chừng bốn nhánh Thiên Mạch hư ảnh, khí thế điên cuồng tăng vọt. Hiển nhiên gã muốn xuất toàn lực chém giết yêu nhân trước mắt này!
"Nam Cung trang chủ, im lặng một chút đi." Lúc này, nữ tử áo tím Tử Mị kia nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói này lại ẩn chứa một loại ma lực nào đó, đâm thẳng tới đại não, khiến thân hình Nam Cung Minh run lên, chỉ cảm thấy đại não vù vù, trời rung đất chuyển, lỗ mũi, lỗ tai đều có máu tươi chảy ra, khí thế điên cuồng xì ra ngoài, cả người loạng choạng, lảo đảo lui về phía sau.
"Bành!"
Mà trọng quyền của Hùng Sơn lại ngang nhiên đánh tới, đánh cho khung xương trước ngực Nam Cung Minh sụp đổ, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, cả người lại bay ngược ra ngoài, đập thật mạnh xuống mặt đất.
"Trang chủ!"
Lục Nhai thấy vậy, con mắt đều đỏ, lão cùng với hai Tiên Thiên võ giả khác liên thủ, lập tức lao lên hỗ trợ.
"Tránh ra!" Nhưng nam tử áo lam nho nhã Lam Trần kia chỉ khinh thường hừ lạnh một tiếng, quạt xếp trong tay vung lên, yêu phong chợt nổi lên trong không khí, giống như từng thanh đao nhận quét tới.
"Xuy xuy xuy!"
Ba người Lục Nhai bị cuốn bay ngược ra ngoài, trên người cũng bị chém ra từng đường máu tươi đầm đìa!
"Đây. . . Đây là sự cường đại của yêu võ giả? Ta cũng có thể trở nên giống như bọn họ sao?" Trưởng lão Tạ Phi của Thần Binh sơn trang kia, chứng kiến một màn này, trong lòng không khỏi chấn động, lại trở nên vô cùng mong đợi.
Ba người Tử Mị, Hùng Sơn, Lam Trần trước mắt, đều từng là Tiên Thiên võ giả Nhân tộc, vốn có thực lực không tầm thường, nhưng sau khi dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, lại đạt được thoát thai hoán cốt, sở hữu thân thể bất tử, nắm giữ yêu thuật quỷ dị khó lường!
Ba người đối bốn người, nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, đám người Nam Cung Minh đã rơi vào tình trạng quân lính tan rã, chiến cuộc nghiêng thẳng về một phía.
Tuy Thần Binh sơn trang có chút nội tình, có tới vài vị Tiên Thiên võ giả, nhưng chung quy lại, bọn họ vẫn không phải võ lâm môn phái. Đám Tiên Thiên võ giả ngày thường đều làm nghề nguội, tĩnh tu, cực ít tranh đấu với người, khiến cho chiến lực của mấy trưởng lão Lục Nhai chỉ có thể nói bình thường trong hàng ngũ Tiên Thiên võ giả trung, càng đừng nói tới chuyện đối chiến với một yêu võ giả!
Tử Mị nhìn về phía Tạ Phi, trên gương mặt xinh đẹp lạnh như băng: "Tạ Phi, vì sao Trảm Yêu Thần Binh này không có thần dị như trong truyền thuyết?"
Tạ Phi vội vàng nói: "Hẳn là Trảm Yêu Thần Binh không có linh."
"Không có linh?" Ba người Tử Mị đều nghi hoặc.
Tạ Phi giải thích: "Dẫn lực lượng của thiên địa tự nhiên nhập thể chỉ là bước thứ hai để tạo thành Trảm Yêu Thần Binh, vẫn còn bước thứ ba chính là huyết tế! Ít nhất cũng phải phải võ giả có Tiên Thiên chi khí, hơn nữa còn cực kỳ cừu hận yêu ma, sau đó lấy huyết hồn tế điện Trảm Yêu Thần Binh, từ đó có thể hình thành binh linh cho Trảm Yêu Thần Binh, dung hợp thống nhất lực lượng của yêu ma và lực lượng của tự nhiên, đạt đến trình độ thần dị phi phàm!"
"Thì ra là thế! Nghĩa là muốn hoàn toàn luyện chế Trảm Yêu Thần Binh. . . Còn phải lấy người sống huyết tế sao? Nói là thần binh, chi bằng xưng là yêu binh trong yêu binh đi!" Ba người Tử Mị, Hùng Sơn, Lam Trần đều giật mình.
Hóa ra muốn hoàn toàn luyện chế Trảm Yêu Thần Binh này vẫn còn kém một bước cuối cùng, dùng huyết tế đến khiến cho thứ này có được thần binh chi linh, phải là Tiên Thiên võ giả có Tiên Thiên chi khí, lại cần có tâm lý cực kỳ cừu hận yêu ma!
Sau khi Huyết tế hoàn thành, Trảm Yêu Thần Binh mới xem như hoàn toàn lột xác, cũng tương tự như Hậu Thiên phản Tiên Thiên, mang trong mình điểm thần dị mà hiện tại không thể sánh bằng, thậm chí khi chém giết càng nhiều yêu ma, uy năng của Trảm Yêu Thần Binh còn có thể được tăng cường tương ứng!
"Nam Cung trang chủ, vậy để chúng ta trợ giúp ngươi hoàn thành một bước cuối cùng này đi!" Ba người đều hướng ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Nam Cung Minh.
Phải biết rằng, phụ mẫu của Nam Cung Minh chết vào tay yêu ma, và sở dĩ gã liều mạng dùng hết mọi biện pháp cũng muốn tạo ra Trảm Yêu Thần Binh, chính vì muốn về sau nó có thể chém giết thật nhiều yêu ma, hiển nhiên gã chính là người cực kỳ cừu hận yêu ma, lại là Tiên Thiên võ giả, cũng chính là đối tượng huyết tế thích hợp nhất cho Trảm Yêu Thần Binh!
Trên thực tế, đúng là bản thân Nam Cung Minh cũng chuẩn bị dùng chính mình để huyết tế cho thanh Viêm Ngục đao này.
Đối với gã, có thể bỏ qua bản thân nhằm lưu lại một kiện thần binh truyền lưu thiên cổ như những chú binh đại sư trong truyền thuyết kia chính là một vinh dự, và vì lý tưởng này mà trả giá sinh mệnh gã cũng nghĩa vô phản cố!
Nhưng hôm nay thanh Trảm Yêu Thần Binh do gã dùng sinh mệnh để tạo ra, lại thành toàn cho đám yêu nhân này? Nam Cung Minh không thể chấp nhận được!
"Ta muốn các ngươi. . . Chết đi!" Nam Cung Minh gắng sức đứng dậy từ dưới mặt đất, trong miệng đầy máu, con mắt đỏ ửng, gã muốn liều mạng dùng hết mọi biện pháp, kể cả khi tan xương nát thịt, cũng tuyệt đối không thể mặc cho đối phương thực hiện được mưu đồ!
Nam Cung Minh đang chuẩn bị thử cho Viêm Ngục đao mạnh mẽ hấp thu máu của bản thân, từ đó liều chết chiến một trận.
"Ai?" Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Lam Trần quay phắt người lại, nhìn xuống chân núi.
Chỉ thấy trên sơn đạo, có một thanh niên mặc hắc y mộc mạc đang từ từ đi lên, tia nắng ban mai chiếu rọi lên người hắn, khiến cho bóng dáng có vẻ khá mơ hồ!
"Trời vừa mới sáng, lại ồn ào không cho ai ngủ vậy? Ba con chuột nhắt các ngươi. . . Làm ta thực sự tức giận rồi!" Thanh niên mặc hắc y kia chậm rãi đi tới, bên hông đeo một thanh trường đao chưa ra khỏi vỏ, khuôn mặt anh tuấn, ngoại trừ khí tức nội liễm, còn lại đều bình thường chẳng có điểm gì đặc biệt.
Hắn nhìn về phía ba yêu võ giả đám Lam Trần, ánh mắt lạnh như băng vô tình, giống như đang nhìn ba người chết.
"Tô Thái Lai?" Mấy người Nam Cung Minh, Lục Nhai cũng nhìn thấy thanh niên mặc hắc y đang từ từ đi lên đỉnh núi, ai nấy đều rơi vào sửng sốt.
Người tới đúng là Tô Trường Không!
Lại nói, vừa nãy Tô Trường Không lại theo lệ thường chuẩn bị bắt đầu bài luyện quyền sáng sớm.
Tuy ở trên đỉnh núi, đám người Hùng Sơn và Nam Cung Minh giao thủ thực ngắn ngủi, động tĩnh cũng không lớn, nhưng hắn vốn là Tiên Thiên võ giả, cảm giác cực kỳ nhạy bén, rất nhanh đã nhận ra thiên địa linh khí trên đỉnh núi lưu động dị thường.
Chuyện này khiến Tô Trường Không hiểu được trên đỉnh núi đã xảy ra chuyện rồi, có người đang giao chiến!
Hắn thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định đi lên xem sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận