Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 481 - Trực Tiếp Ra Tay, Mạo Hiểm Quá Lớn

Sài Chính nói: "Vậy thay ta chào hỏi thủ lĩnh của các ngươi một câu, ta sẽ không vào ngồi, đi về trước đây."
"Sài đại nhân đi thong thả!" Mã Hồng không có giữ lại. Gã biết thân phận của Sài Chính rất mẫn cảm, càng ít người biết càng tốt.
"Chuyện này. . . Chẳng lẽ. . ." Tô Trường Không đã mơ hồ ý thức được cái gì rồi.
Đám người Mã Hồng này, ai nấy đều có khí tức hung hãn, không giống người tốt, hơn nữa còn ẩn mình tại một sơn cốc nơi rừng hoang núi thẳm, tựa như không thể lộ ra ngoài ánh sáng… Chẳng lẽ thân phận của những người này lại là phản quân?
Lại nói, ở Đại Phong châu thành này cũng không bình tĩnh, chẳng những luôn phải phòng bị Hung Lang Man tộc tiến công, mà trong lãnh thổ còn có phản quân tàn sát bừa bãi.
Đám phản quân này không phục Đại Viêm hoàng triều thống trị, một mực âm thầm gây sóng gió.
Bởi vậy, một trong những nhiệm vụ quan trọng của Đại Phong thiết kỵ, chính là trấn áp phản quân!
Lúc trước, Hoàng Phủ Hoành Lãng từng có dính líu tới phản quân, khiến cả Thiết Kiếm môn có liên quan tới kẻ này đều bị Đại Phong thiết kỵ bắt được.
Hiện giờ Tô Trường Không đến nơi hẻo lánh này, lại phát hiện ra một đám cao thủ có thực lực không tầm thường, lấy Mã Hồng cầm đầu, nhưng chưa hết, trong âm thầm còn có rất nhiều tầm mắt rình mò, cảnh giới. Chỉ vậy thôi, cũng dễ dàng đoán ra thân phận của bọn họ rồi.
Khóe miệng Tô Trường Không hơi hơi run rẩy, hắn đã hiểu được phần nào mục đích của chuyến đi lần này rồi.
Tại sao Sài Chính kia phải mang hắn đi?
Tại sao Sài Chính kia cứ một mực không nói rõ cho hắn nghe về người cần đoán tạo?
Chính vì người cần đại sư đoán tạo kia căn bản không phải thành viên của Đại Phong thiết kỵ, mà là thành viên của phản quân!
Vì thủ lĩnh của đám phản quân này muốn luyện chế một loại thần binh lợi khí nào đó, mới cần người tinh thông nghề rèn!
Mặt khác, hơn phân nửa là phó thống lĩnh Sài Chính của Lâm Kỳ doanh thuộc Đại Phong thiết kỵ này, đã cấu kết cùng phản quân rồi! Thậm chí còn rất có khả năng, ngay từ đầu đối phương chính là phản quân, chỉ làm nhiệm vụ nằm vùng bên trong Đại Phong thiết kỵ mà thôi!
Sài Chính hơi hơi ghé mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của Tô Trường Không, lạnh nhạt nói: "Ngoan ngoãn nghe lời bọn họ nói, chờ làm xong việc, ta sẽ lại đến đón ngươi đi."
"Người trẻ tuổi, theo chúng ta đi đi, yên tâm, chúng ta không ăn thịt người." Tráng hán thô kệch Mã Hồng kia nhìn về phía Tô Trường Không, cười tủm tỉm rồi mở miệng nói.
"Ta có nên trực tiếp ra tay rồi rời khỏi nơi này không. . ." Tâm niệm trong đầu Tô Trường Không thay đổi thật nhanh, nhưng ngay sau đó, hắn đã phủ định ý tưởng này.
Chỉ tính riêng Mã Hồng thôi, căn cứ theo luồng khí huyết hùng hậu trong cơ thể đối phương kia, có tới tám chín phần mười, kẻ này chính là cao thủ Khí Huyết Trường Long. Đó là chưa kể tới đám đồng bạn khác bên cạnh gã, cũng chính là một đám võ giả đang âm thầm rình mò bốn phía, chú ý nơi đây. Lại thêm bản thân Sài Chính vốn là một nhân vật không dễ đối phó!
Sài Chính kia có thể ngồi vào cái ghế phó thống lĩnh Lâm Kỳ doanh, đương nhiên phải có năng lực xếp vào hàng ngũ của mười người đứng đầu trong Đại Phong thiết kỵ, hơn phân nửa là thực lực của kẻ này không thua kém Mộc Tấn, thậm chí còn hơn.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều đặt lên người Tô Trường Không, dù hắn có ra tay bất chợt, có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp, nhưng chưa chắc đã có thể bình yên rời đi.
Đó là chưa kể tới 'Thủ lĩnh' một vị tồn tại sâu không lường được trong miệng bọn họ!
"Ưu thế của ta nằm ở chỗ ta vẫn đang che giấu thực lực. Hơn nữa thủ lĩnh của đối phương cần ta tạo ra một thứ gì đó, trước khi thứ này được tạo ra, đối phương sẽ không thương tổn đến ta. Không bằng cứ đi theo, làm rõ tình hình nội bộ của đám người này trước đã." Trong đầu Tô Trường Không nhanh chóng hiện lên một đống ý niệm.
Nếu trực tiếp ra tay, mạo hiểm quá lớn!
Bởi vậy, hắn không ngại làm rõ tình huống trước lại đưa ra quyết định sau, đồng thời trong lòng Tô Trường Không cũng dâng lên từng cơn phẫn nộ.
Sài Chính này đã mang hắn đi bán rồi!
Tô Trường Không vốn là 'Đại sư' có tài nghệ rèn cao siêu trong Chú Binh bộ, nhưng ở trong mắt Sài Chính, hắn chỉ là một món hàng mà thôi, không được đối phương để vào trong mắt.
Bởi vậy, ngay khi thủ lĩnh của đám người Mã Hồng cần đoán tạo đại sư, Sài Chính kia đã nhanh chóng đưa Tô Trường Không đến, bán cho đối phương một cái nhân tình.
Về phần Chú Binh bộ vừa mất tích một tên thợ rèn?
Căn bản vốn không phải chuyện gì quá mức quan trọng, dù trong Chú Binh bộ có người hỏi Sài Chính về vị trí Tô Trường Không ngã xuống, Sài Chính chỉ cần tùy tiện tìm một cái cớ đối đáp có lệ là xong! Căn bản không một ai sẽ vì một tên thợ rèn mà gây phiền hà cho phó thống lĩnh.
Trong lòng giận lắm nhưng vẻ ngoài Tô Trường Không lại bày ra dáng vẻ rụt rè, sợ hãi, nói khẽ với Sài Chính: "Sài Chính phó thống lĩnh. . . Ngài nhất định phải tới đón ta nhé!"
"Yên tâm đi, ta sẽ." Sài Chính tỏ thái độ tùy tiện nói.
Sau đó, đám người Mã Hồng xoay người rời đi, Tô Trường Không do do dự dự một chút cuối cùng cũng đi theo.
Sài Chính nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không dần dần biến mất, mới kéo màn che xe ngựa xuống, phân phó xa phu: “Cứ đi Phong trấn một chuyến đã rồi hãy trở về. Chúng ta du lịch chơi bời mấy ngày, sau đó quay lại Đại Phong châu thành."
"Vâng." Xa phu lên tiếng, sau đó vươn người, ra roi thúc ngựa, lái xe, chở Sài Chính rời khỏi nơi đây.
Lần này ra ngoài, mục đích chính của Sài Chính là đưa Tô Trường Không giao đến tay đám người kia, nhưng vì an toàn, hắn cần tới tiểu trấn phụ cận giả vờ là đi du lịch, thăm bạn bè.
Về phần sau khi hắn du dịch trở về lại không thấy Tô Trường Không? Chỉ cần tùy tiện tìm cái cớ qua loa nào đó, nói với Chú Binh bộ là được.
Có ai sẽ truy cứu đến cùng chỉ vì một tên thợ rèn mới gia nhập Chú Binh bộ không đến nửa năm chứ?
"Đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp thủ lĩnh. Tiểu tử này, ngươi có thể nhìn thấy nhân vật như thủ lĩnh, chính là vinh hạnh của ngươi đó!" Mã Hồng nói với Tô Trường Không, vừa nhắc tới thủ lĩnh, trên khuôn mặt kẻ này lập tức lộ ra vẻ cực kỳ sùng kính và ngưỡng mộ.
Tô Trường Không đi theo phía sau Mã Hồng, bên ngoài là dáng điệu bất an, cảm thấy sợ hãi vì hoàn cảnh xa lạ, nhưng trong lòng hắn lại im lặng, thở dài không biết nên nói gì: "Đúng là vàng thì ở nơi nào cũng sáng!"
Tô Trường Không tiến vào quân doanh Đại Phong thiết kỵ, chỉ vì tránh né cao thủ của Mộc gia, nhưng thời gian né tránh tới hơn bốn tháng ròng, Tô Trường Không không muốn tự nhiên lãng phí quãng thời gian này, dù sao hắn cũng phải tìm chút chuyện để làm, từ đó hắn mới nắm chặt thời gian rèn luyện Đoán Tạo Thuật của mình.
Nhưng không nghĩ tới chỉ vì hắn biểu hiện quá mức xuất sắc, bị Sài Chính 'Bán' vào tay một đám người đang hoài nghi là phản quân!
Hiện giờ chỉ có đi một bước xem một bước.
Bên trong núi rừng, bốn phía đều có trạm gác ngầm nhìn chằm chằm, đề phòng sâm nghiêm. Đoàn người xuyên qua núi rừng, thứ hiện ra trước mặt chính là một tòa sơn cốc thật lớn. Đứng từ rất xa nhìn lại, trong sơn cốc có chăng thật nhiều lều trại, từng tòa kiến trúc, người đến người đi, tựa như một khu thành nhỏ trấn, ít nhất cũng có mấy ngàn tới gần vạn người.
Còn có từng tòa tháp canh gác, bên trên có võ giả đứng làm nhiệm vụ, ánh mắt của người nào người nấy đầu lợi hại, khẳng định kỷ thuật không thấp.
"Phản quân. . . Quả nhiên là phản quân!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận