Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1106 - Pháp Thiên Tượng Địa!

Tô Trường Không có thể cảm nhận được một luồng lực lượng áp bức mạnh mẽ ập đến trước mặt mình
Gần như cả thân thể Thạch Kinh Thiên chính là một ngọn núi nham thạch bị áp súc đến trình độ cực kỳ nhỏ bé, nặng nề đáng sợ, và mặc cho bộ thể phách của Tô Trường Không hắn cũng vô cùng dũng mãnh, vẫn bị đối phương cứng rắn bức bách phải lui về phía sau nửa bước.
Bàn chân hắn giẫm lên đạp mặt đất cứng rắn của cung điện khiến cho nó hung hăng lõm xuống phía dưới!
"Được!"
Nhưng… bất kể bản thân vừa chịu thiệt một chút, Tô Trường Không chẳng những không hề kinh sợ, ngược lại, hắn còn lấy làm mừng.
Đúng vậy, chỉ có loại địch nhân này, mới đáng giá để hắn toàn lực ra tay, cũng như xác minh một chút xem thực lực hiện giờ của bản thân có thể đạt tới tình trạng gì rồi!
"Cự Kình Chiến Thể!"
Ngay lập tức, trái tim trong lồng ngực Tô Trường Không nhảy lên cực nhanh, chân huyết điên cuồng di chuyển quanh thân thể.
Trong lúc xương cốt kêu lên “ca ca” rung động, chiều cao của hắn vừa được nâng lên chừng một, hai xích có thừa, cơ bắp nổi gồ lên, làn da chuyển thành màu đỏ đậm, từng nhánh chiến văn đan xen dầy đặc, chân huyết nóng rực tản ra nhiệt lượng cực nóng đốt cháy bầu không khí xung quanh, biến nơi này thành quang cảnh bên trong lò luyện.
Phải biết rằng, ngay từ khi chưa Nhập Thánh, dựa vào Cự Kình Chiến Thể, kỹ năng bùng nổ chân huyết, Tô Trường Không đã có được thể phách sánh ngang cùng Võ Thánh.
Mà sau khi Nhập Thánh, ở thời điểm hắn lại mở ra Cự Kình Chiến Thể, xét về cường độ thể phách, tuyệt đối đã tiếp cận thân thể ngưng kết được hai viên Thần Chủng của võ giả Nhập Thánh nhị trọng thiên!
Oanh!
Khí huyết tuôn ra tựa như một cơn sóng triều màu máu phun trào.
Tô Trường Không đánh ra chưởng trái, làm dấy lên khung cảnh biển động ngập trời, như một con cự kình lật nhào đại dương sâu thẳm. Chưởng kình từ tay hắn bay thẳng về phía trước, hóa thành một mảnh mênh mông trùng trùng điệp điệp, như muốn bao phủ toàn bộ hư không.
"Trọng Nhạc Quyền!"
Đứng trước đòn công kích mạnh mẽ đến vậy, kể cả Thạch Kinh Thiên, cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, không dám có chút sơ suất nào.
Gã lập tức thi triển quyền thuật, một bên nắm tay biến thành núi cao bay tới, nghênh đón một chưởng như sóng nước dâng trào của Tô Trường Không.
"Đùng! Đùng!"
Giữa lúc quyền chưởng va chạm, âm thanh sóng lớn trùng kích cùng với tiếng động núi lớn nổ vang liên tiếp truyền ra.
Lý Tùng đang đứng trong góc phòng đại điện, cũng được chứng kiến một khung cảnh làm cho người ta sợ hãi, chỉ thấy trong hư không có cơn sóng triều màu máu cuồn cuộn dâng trào, không ngừng ập tới, như muốn nhấn chìm một ngọn núi cao màu mặc ngọc.
Để rồi đứng trước dư chấn sinh ra do hai đòn công kích này va chạm vào nhau, ngay cả hư không cũng muốn sụp đổ!
"Đăng đăng đăng!"
Thân hình cao lớn như được mặc ngọc chạm khắc mà thành của Thạch Kinh Thiên kia bị một chưởng cuồng mãnh, bá đạo trong tay Tô Trường Không, cứng rắn đánh cho phải lui về phía sau ba bước, mỗi một bước đều đạp cho mặt đất lõm xuống.
Ngay lúc ấy, một luồng kình lực chấn động lan tràn khắp bốn phương tám hướng, khiến cho những vật trang sức tinh mỹ bên trong đại điện như bàn đá, núi đá… vốn đứng sừng sững bao nhiêu tháng năm không hao mòn, đều tan biến thành tro bụi chỉ trong phút chốc.
Ánh mắt Thạch Kinh Thiên trở nên tàn nhẫn.
Phải biết rằng, từ khi gã xuất đạo tới nay, mỗi khi đối mặt với cường địch, đều là một tay trấn áp, bởi vậy với gã, tình huống bị đối phương cứng rắn đánh lui sau một phen va chạm chính diện như thế này, là một loại sỉ nhục.
Hơn nữa, Tô Trường Không trước mắt cũng là một tên cường địch đủ tư cách khiến cho gã phải vận dụng bản lãnh chân thực tới chém giết.
"Pháp Thiên Tượng Địa!"
Thạch Kinh Thiên bạo rống, một luồng Thần lực tràn ngập quanh thân.
Ngay lập tức, một viên Thần Chủng cổ xưa vốn cắm rễ bên trong thân thể gã, chợt nở rộ ra một luồng lực lượng thần thông, khiến cho thân thể vốn đã khôi ngô của Thạch Kinh Thiên lại tiếp tục bành trướng nhanh chóng.
Một trượng, mười trượng, hai mươi trượng... Cho đến chiều cao trăm trượng!
Vào thời điểm này, Thạch Kinh Thiên đã hóa thành một người khổng lồ cao trăm trượng, đỉnh đầu đã chạm tới đỉnh chóp của tòa đại điện thật lớn được Hoàng Thạch lão tổ dùng thần thông chú tạo nên này, cả người gã giống như một pho tượng người khổng lồ mặc ngọc vừa bước ra từ thái cổ (thời đại viễn cổ).
Sau khi biến thân, khí tức của gã còn mạnh hơn trước không chỉ mấy lần.
Pháp Thiên Tượng Địa là một môn tuyệt học cực kỳ dũng mãnh, và Pháp Thiên Tượng Địa chân chính là tuyệt học cấp Đại Thần Thông!
Phải biết rằng, trên lịch sử Cổ Thánh quốc, đã từng xuất hiện Võ Thánh tu thành Pháp Thiên Tượng Địa cấp Đại Thần Thông.
Nghe nói, một khi thi triển Đại Thần Thông này, đối phương có thể nắm giữ một bộ thân thể còn mênh mông hơn đất và cao xa hơn trời.
Nói cho dễ hình dung, với bộ thân thể nọ, đừng nói là phàm nhân, kể cả Chân Thú với hình thể khổng lồ, đặt trước mặt người nọ cũng nhỏ bé chỉ như một chú gà con thôi.
Và môn Pháp Thiên Tượng Địa được Thạch Kinh Thiên tu hành chính là cấp thần thông, nhưng nó cũng mạnh đến mức làm cho người ta run sợ.
Hơn nữa, biên độ tăng trưởng lực lượng trong thân thể lại tỷ lệ thuận với biên độ tăng trưởng về hình thể!
"Rống!"
Thạch Kinh Thiên bật ra một tiếng hô lớn khiến cho Lý Tùng đang đứng gần đó cũng phải đầu váng mắt hoa, nếu ông ấy không phải là Ngũ Khí Tông Sư, lại mang theo Thần Chủng trong người, chỉ sợ uy lực của một rống này cũng đủ để chấn chết ông ấy luôn.
Mà nương theo một tiếng hô lớn ấy, Thạch Kinh Thiên vừa hoàn tất quá trình thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, đã hung hăng đạp một bàn chân xuống ngay vị trí của Tô Trường Không.
Một cước nhìn như vô cùng đơn giản, trên thực tế lại ẩn chứa ảo diệu thần thông, khiến cho toàn bộ mảnh thiên địa chung quanh Tô Trường Không đều bị một kích này bao phủ.
Ngũ Cầm Hí. Bạch Hổ Khiếu Sát!
Đứng trước đòn công kích mạnh mẽ ấy, Huyền Quy Kim Đan trong đan điền Tô Trường Không bắt đầu xoay tròn cực nhanh, phóng ra một luồng Huyền Quy chân nguyên hùng hậu, bên cạnh đó, lượng lớn thiên địa linh khí cũng từ xung quanh, nhanh chóng tiến lại, ngưng tụ phía trên cánh tay phải của Tô Trường Không.
Hắn dứt khoát đánh ra một quyền, nhằm thẳng về phía bàn chân khổng lồ đang đè từ trên không trung xuống, dĩ quyền hám thiên [1]!
[1] : dùng quyền rung trời.
"Oanh!"
Hai đòn công kích với cường độ chênh lệch quá lớn lại một lần nữa va chạm vào nhau.
Trong nháy mắt, khi bàn chân khổng lồ nọ giẫm xuống, cả tòa cung điện chắc chắn vốn được thần thông chú tạo thành, cũng hung hăng rung chuyển, trên vách tường, trụ cột đều xuất hiện thật nhiều rạn nứt.
Gần như toàn bộ kiến trúc nơi này, đang muốn sụp đổ tan tành.
"Rống!"
Mà cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm vang dội thâm uyên, thấu triệt linh hồn, như đến từ thời viễn cổ, chợt nổ tung ra.
Có thể thấy, uy năng của Bạch Hổ Khiếu Sát được Huyền Quy chân nguyên thúc đẩy, đã đạt tới một trình độ vô cùng khủng bố.
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Ngay trong khoảnh khắc va chạm, khiếu sát kình lực nhanh chóng nổ tung, đồng loạt chấn vỡ toàn bộ hư không chung quanh, sinh ra bạo liệt, phân giải, giống như tại nơi này, vừa có vô số bách thú chi vương đang ngửa mặt lên trời rống giận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận