Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 488 - Không Ngại Châm Lửa Cho Hai Người Tranh Đấu!!!

"Ngăn hắn lại!"
Có kỵ binh đã chú ý tới Tô Trường Không vừa xuyên qua kẽ hở giữa nhóm kỵ binh, trong lòng đều cả kinh. Có người ngẩng đầu chém thẳng về phía hắn.
"Phanh!"
Nhưng Tô Trường Không lại nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay đối phương, sau đó phát lực vung ra ngoài, lập tức ném kỵ binh kia văng khỏi lưng ngựa, va chạm vào đồng đội bên cạnh gã làm người ngã ngựa đổ.
Tô Trường Không vận dụng thân pháp, biến đổi linh hoạt, khi thì nhanh nhẹn như một chú linh lộc, lúc lại trơn trượt một con rắn cỏ (tiếng Trung: du xà, tiếng Anh: natrix natrix, là một loài rắn nước). Chỉ thấy hắn mau chóng xuyên qua khe hở, bắt lấy bụng ngựa bên cạnh, song chưởng phát lực, hai chân cách mặt đất, rồi cứ thể đẩy thân thể thẳng đứng, lao mình về phía trước, lướt qua sát mặt đất.
Tô Trường Không đã dung nhập tinh túy của Hình Ý Quyền vào Ngũ Cầm Hí, trong đó có cả Xà Hình. Lần dung nhập này đã khiến thân pháp của hắn càng thêm cao minh.
Dưới loại tình huống hỗn loạn, giữa thiên quân vạn mã này, hắn đều có thể triển khai thân pháp. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là có Mã Hồng và mấy trăm phản quân kia, khiến kỵ binh không thể tập trung lực chú ý đối phó một mình hắn, từ đó hắn mới có thể ung dung như thế.
Tô Trường Không bằng vào thân pháp linh động, quỷ dị kia, đã mạnh mẽ xuyên qua giữa dàn kỵ binh xung phong lao tới, để thoát khỏi vòng vây!
"Đi thôi!"
Tô Trường Không vừa thoát khỏi vòng vây đã triển khai thân pháp, tùy ý lướt qua một cái là khoảng cách mấy trượng, nhanh chóng lao về nơi xa.
"Nam tử đeo mặt nạ kia là ai? Trong phản quân lại có võ giả sở hữu thân pháp quỷ dị nhường này?"
Đám kỵ binh chú ý tới Tô Trường Không đã đi xa, ai nấy đều có chút trợn mắt há hốc mồm, nhưng lấy thân pháp của Tô Trường Không, sau khi hắn đã thoát khỏi vòng vây, căn bản không mấy người có thể đuổi theo được.
Tô Trường Không một đường chạy nhanh, xuyên qua núi rừng, tiếng hò hét phía sau dần dần rời xa hắn. Một đường hắn lao thẳng qua ba bốn mươi dặm, xuyên qua núi hoang, rừng thẳm.
Tới khi hắn xuyên qua một rừng cây, đột nhiên lại cứng rắn dừng lại!
Chỉ thấy bên dưới một gốc đại thụ sừng sững đằng trước, có một nam nhân cao lớn khôi ngô đã lặng lẽ đứng đó từ bao giờ. Người này mặc y phục dài màu nâu, thể trạng cường tráng, không giận tự uy, tựa như đã chờ đợi một hồi, đang nhàn nhạt đưa mắt nhìn qua.
"Hồng Chấn Tượng!" Tô Trường Không vừa nhìn thấy người này, trong lòng lập tức kinh hãi.
Đối phương vốn không phải ai khác, đúng là Hồng Chấn Tượng, người hắn từng gặp mặt một lần tại Cự Kình bang.
Bản thân Hồng Chấn Tượng được coi như một nhân vật truyền kỳ của Đại Phong châu thành, xếp trong bốn vị thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ, từng xuất hiện tại Cự Kình bang, mang Mộc Tấn kiệt ngạo bất tuân rời đi.
Lúc này, Hồng Chấn Tượng đang đứng khoanh tay, cũng lạnh nhạt nhìn về phía xa xa: "Sài Chính, ngươi không giúp Kim Bất Hoán đối phó với Uất Trì Ngạo kia, lại tự mình chạy tới truy kích một nhân vật râu ria trong đám phản quân?"
Chỉ thấy một nam tử cất bước rời khỏi lối vào rừng cây ở phía sau Tô Trường Không, người này mặc ngân giáp, đội mũ giáp, toàn thân được võ trang hạng nặng, dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng từ cách xưng hô của Hồng Chấn Tượng đã có thể biết thân phận của đối phương, đúng là Sài Chính!
"Đáng chết! Sao tiểu tử này lại chạy nhanh như thế? Còn có Hồng Chấn Tượng nữa, vừa sao hắn lại đến đây?" Trong lòng Sài Chính đầy một bụng sửng sốt.
Lúc trước, Sài Chính đi theo Kim Bất Hoán làm tiên phong đột kích tiến đánh Uất Trì Ngạo, và gã chỉ liếc mắt một cái cũng thấy được Tô Trường Không đang đứng trong đám người, chuyện này khiến Sài Chính lập tức nổi lên sát tâm.
Kể cả khi đám người Uất Trì Ngạo kia có xảy ra chuyện thì bọn họ vốn là võ giả nguyện trung thành cùng một giáo phái với gã, và hơn phân nửa cả đám ấy sẽ lựa chọn chết trận, kể cả khi bị bắt cũng không khai ra gã.
Nhưng gã lại hiểu rất rõ thân phận của Tô Trường Không. Hắn vốn là thợ rèn của Chú Binh bộ, là gã tự mình đưa hắn tới phía Uất Trì Ngạo bên kia. Nếu hắn còn sống, có lẽ sẽ tố giác hành vi kia của gã.
Nói như vậy, để Tô Trường Không sống tuyệt đối là hậu hoạn khôn lường.
Vì thế, Sài Chính lập tức lưu ý tới Tô Trường Không, vốn tưởng rằng hắn chỉ là một người thợ rèn sẽ dễ dàng chết ở bên trong loạn quân. Nhưng khiến cho Sài Chính kinh ngạc chính là, Tô Trường Không lại ẩn giấu thủ đoạn, thân pháp của hắn cao minh đến mức có thể dễ dàng thoát thân khỏi vòng vây của binh lính Đại Phong thiết kỵ.
Tuy Sài Chính rất kinh ngạc, bởi lẽ ra Tô Trường Không chỉ là một người thợ rèn không nên có được khinh công cao minh như vậy, nhưng lúc ấy lại không có thời gian cho gã suy nghĩ nữa rồi, chỉ còn cách lập tức liều lĩnh truy kích Tô Trường Không, không để cho hắn còn sống rời đi thôi.
Nhưng càng thêm khiến Sài Chính kinh hãi chính là, Hồng Chấn Tượng cũng đến đây!
"Tốc độ của Hồng Chấn Tượng này thật khủng khiếp. . . Chắc hẳn lúc trước khi ta phá vây thoát khỏi Đại Phong thiết kỵ, hắn vẫn một mực mơ hồ đón đầu đi ở phía trước, muốn chặn ta lại." Tô Trường Không thầm giật mình vì sự đáng sợ của Hồng Chấn Tượng.
Rõ ràng đối phương đều là thống lĩnh cùng cấp với Kim Bất Hoán nhưng thực lực lại hơn người kia không chỉ một đoạn, thậm chí rất có khả năng Hồng Chấn Tượng chính là người mạnh nhất trong bốn thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ!
Sắc mặt Sài Chính biến ảo, nhưng gã vẫn không chút bối rối nói: "Hồng thống lĩnh, ta nhìn thấy hắn chạy trốn, mới đến truy kích! Bất cứ một tên phản quân nào cũng không thể buông tha!"
"Thật vậy?" Hồng Chấn Tượng hướng ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào Sài Chính, khiến trong lòng Sài Chính không kiềm chế được, bắt đầu hốt hoảng.
Rõ ràng chiến dịch lần này đã có một Kim Bất Hoán, vì sao Hồng Chấn Tượng cũng xuất hiện ở đây? Vậy mà trước khi chuyện này xảy ra, gã còn không nhận được một chút tin tức nào? Chuyện này khiến Sài Chính mơ hồ có một suy đoán, cũng vì vậy trong lòng không khỏi trở nên bất an.
Tâm niệm trong đầu Tô Trường Không thay đổi thật nhanh, Sài Chính này là phản quân nằm vùng, có liên quan chặt chẽ với Uất Trì Ngạo. Tựa hồ Hồng Chấn Tượng đã nhận ra cái gì, mới âm thầm xuất hiện, là chuẩn bị chờ Sài Chính lộ ra dấu vết, sau đó bắt được quả tang.
Một khi đã như vậy, hắn cũng không ngại cho một mồi lửa, để hai người bọn họ tranh đấu với nhau, tốt nhất là trực tiếp lao vào đánh đập!
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không lập tức tỏ ra cực kỳ phẫn nộ, mở miệng khiển trách: "Sài Chính đại nhân, lúc trước ngươi và Uất Trì thủ lĩnh cùng nhau uống rượu đã nói, một khi bên trong Đại Phong thiết kỵ có bất cứ chuyện gió thổi cỏ lay nào, ngươi đều sẽ đến mật báo nhưng vì sao hôm nay Đại Phong thiết kỵ đột kích quy mô lớn như vậy, mà ngươi chưa truyền đến một chút tin tức nào?"
Lời này vừa nói ra, khiến trong lòng Sài Chính lập tức cả kinh. Gã thấy được sắc mặt bắt đầu trở nên âm trầm, cùng với ánh mắt nhuốm đầy sát ý lạnh nhạt của Hồng Chấn Tượng kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận