Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 401 - Tựa Như Một Con Quái Thú Hình Người!!!

Tráng hán tên Hồng Chấn Tượng kia, lạnh lùng nói: "Ta không đến, chẳng phải là ngươi sẽ đi tới lật ngược cả cái Mặc Lâm phủ thành này sao? Nghe nói Mặc Lâm phủ thành có yêu ma, ngươi chủ động xin đi giết giặc, nhưng đến nơi này lại lơ là nhiệm vụ, dung túng cho yêu ma kia đả thương người, hiện giờ còn đường hoàng sinh sự chung quanh. Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân là người của thế gia, cho nên không một ai có thể xử trí được ngươi?"
"Là Thiết Hạ! Là Thiết Hạ vô liêm sỉ kia mách lẻo?" Mộc Tấn kinh nộ đan xen (vừa kinh ngạc vừa giận dữ), trong lòng lập tức hiểu được nhân vật như Hồng Chấn Tượng xuất hiện tại nơi đây, hơn phân nửa là vì bạn đồng hành Thiết Hạ của hắn báo cáo.
Vốn dĩ trong lòng Thiết Hạ đã vô cùng khó chịu khi chứng kiến Mộc Tấn dung túng cho yêu ma đả thương người, sau đó yêu ma này bị cao thủ không biết đánh chết, Mộc Tấn còn không muốn từ bỏ, nhất quyết phải tìm ra đối phương, sau đó sinh sự chung quanh. Thiết Hạ lo lắng Mộc Tấn sẽ làm chuyện này náo loạn lên, vì thế lập tức bẩm báo việc này cho thượng cấp của mình. Đó chính là nam nhân tên Hồng Chấn Tượng này.
Trong lòng Hồng Chấn Tượng cũng biết Mộc Tấn này vốn là người của thế gia, thân phận cực kỳ bất phàm, người bình thường căn bản khó có thể khiến đối phương ngoan ngoãn nghe lời. Hơn nữa vừa lúc hắn ở khá gần Mặc Lâm phủ thành, lại từ nha môn tri phủ nơi đó biết được hành tung của Mộc Tấn, vì thế đã tự mình đến đây một chuyến.
Hắn vừa đến Cự Kình bang, đã nghe được động tĩnh truyền ra từ bên này, thế nên nhanh chóng chạy tới.
"Đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ nữa! Đi thôi!" Hồng Chấn Tượng thấy Mộc Tấn vẫn còn muốn truy cứu xem ai là người tố cáo đối phương, đôi mắt lập tức trợn trừng, phẫn nộ quát.
"Oanh!"
Một tiếng gầm lên này, tựa như thiên lôi nổ vang, nhưng không hề khuếch tán ra xung quanh, làm bị thương người bên ngoài, chỉ khiến Mộc Tấn vừa kích phát lực lượng khí huyết kia chợt kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy đại não mê muội, khí huyết hỗn loạn, Trường Long màu xanh đen đang vờn quanh bên ngoài thân thể cũng bởi vậy mà tán loạn.
"Hồng Chấn Tượng này. . . Cực kỳ đáng sợ! Quả thực y như một con quái thú hình người!" Tô Trường Không cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.
Mộc Tấn kia đã là một võ giả cực kỳ đáng sợ, nhưng uy lực một rống của Hồng Chấn Tượng này, có thể chấn cho khí huyết trong người Mộc Tấn sôi trào, hiển nhiên đối phương phải có thực lực sâu không lường được, khiến người ta phải tặc lưỡi than thở không thôi!
Càng là cao thủ, lại càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Hồng Chấn Tượng, tựa như trong cơ thể người này ẩn chứa một luồng lực lượng lớn lao đến khó tin.
Đúng là cường giả đỉnh cao nổi tiếng khắp Đại Phong châu thành, thật đáng sợ! Làm cho người ta khó có thể nhìn thấy bóng lưng!
"Phải ..." Mộc Tấn lòng có chút không cam lòng.
Hắn cảm thấy bản thân bị khiển trách trước mặt người bên ngoài như thế, thực mất mặt, nhưng nhìn thấy sắc mặt băng hàn của Hồng Chấn Tượng kia, hắn chỉ biết hung hăng cắn răng một cái, đành phải cúi đầu thừa nhận, trong lòng biết rõ chênh lệch giữa bản thân và Hồng Chấn Tượng, một trong bốn đại thống lĩnh của Đại Phong thiết kỵ này không hề nhỏ, mà dẫu hắn có mạnh hơn nữa, nhưng dám kháng mệnh, chỉ có kết cục chịu đau khổ một hồi uổng công.
Lúc này, ánh mắt Hồng Chấn Tượng mới nhìn về phía Tô Trường Không, trên mặt hiện lên một chút áy náy, chắp tay nói: "Là Tư Không bang chủ sao? Thật xấu hổ, Mộc Tấn này đã mang phiền toái tới cho các ngươi rồi. Ta thay hắn nhận lỗi với Cự Kình bang!"
Tô Trường Không không nói gì, Tư Không Chiến đứng một bên vội vàng nói: "Hồng Đại nhân nói quá lời, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi."
Hồng Chấn Tượng lại gật gật đầu, sau đó mang theo Mộc Tấn với vẻ mặt không cam lòng rời đi.
"Hừ. . . Hồng Chấn Tượng, thành tựu tương lai của ta chưa chắc đã dưới ngươi!" Mộc Tấn thầm hừ lạnh trong lòng, hắn chính là thế gia đệ tử, trời sinh huyết mạch đặc thù, võ giả bình thường không thể nào ngồi chung một bàn được.
Về phần 'Tư Không Dũng' kia? Tuổi như thế, còn cư ngụ trong một xó hẻo lánh cỡ này, căn bản không được thế gia đệ tử như Mộc Tấn đặt vào trong mắt. Theo hắn, đối phương thành tựu hữu hạn, chỉ có thể xưng vương xưng bá ở địa phương nhỏ này thôi!
Và trải qua một chút giao thủ ngắn ngủi, Mộc Tấn cũng không cho rằng 'Tư Không Dũng' này có thực lực đánh chết yêu ma!
"Đáng tiếc. . . Một viên Yêu Ma Tinh Hạch đó! Nếu có thể đạt được rồi luyện hóa nó, năng lượng bên trong cũng đủ để cường hóa huyết mạch của ta, khiến cho thực lực của ta lại nâng cao thêm một bước. . ." Mộc Tấn vẫn có chút không cam lòng, một viên Yêu Ma Tinh Hạch trân quý vạn phần lại lọt khỏi tay hắn như thế.
Cũng vì ngay từ đầu, Mộc Tấn đã không cho rằng ở loại địa phương nhỏ hẹp kiểu này, có người đủ sức chém giết yêu ma, nếu không lúc ấy hắn đã trực tiếp ra tay chém giết yêu ma kia rồi, sẽ không rơi vào tình trạng xôi hỏng bỏng không như thế.,
Chung quy lại, cũng vì lòng tham nhất thời mà nhân tiểu thất đại (tham bát bỏ mâm, vì lợi ích nhỏ mà mất đi thu hoạch lớn)!
Bạn cần đăng nhập để bình luận