Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 774 - Thanh Điểu Độn Không Đồ!

Trên thực tế, nếu Thạch Kinh Thiên tự mình đi một chuyến, thì tiêu diệt Lý gia kia sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng trong lòng gã lại rõ ràng, hiện giờ biến cố thiên địa đại loạn đã vén lên một góc màn che…
Một vài tồn tại khủng bố cổ xưa đều muốn sống lại, trong lần tranh giành đại thế này, bản thân gã cũng chưa chắc sẽ đạt được quả ngon!
Hiển nhiên điều Thạch Kinh Thiên gã cần phải làm chính là tích tụ lực lượng, một bước lên trời!
Và trước đó, gã sẽ không dễ dàng rời khỏi Ngoan Thạch sơn này.
Thêm nữa, chỉ đối phó với một Lý gia sa sút, nếu gã cũng phải tự mình ra tay, chẳng phải là thu hoạch đạt được và mạo hiểm trả giá quá mức chênh lệch hay sao?
Thạch Bất Phá kia gieo nhân, đối phương cần tự mình đi giải quyết quả!
"Lúc này... Rốt cuộc ta cũng có cơ hội đạt thành tâm nguyện!" Thạch Kinh Thiên nhìn từng khối quái thạch được điêu khắc thành hình thù kỳ lạ bên kia, khóe miệng khẽ cong lên.
...
Ba tháng chỉ nhoáng lên một cái là qua.
Trong quãng thời gian này, hết thảy đều bình tĩnh, tựa như muốn nghênh đón làn sóng thủy triều mãnh liệt đang chuẩn bị ập tới! (sự bình yên trước cơn giông tố)
"Ta đã hoàn toàn thấu hiểu bức Thanh Điểu Độn Không đồ này!"
Ở chỗ sâu trong Thủy Mặc sơn lâm thuộc Thư Hương động thiên, trong lòng Tô Trường Không vừa dâng lên một chút hưng phấn nhàn nhạt.
Từ hơn một tháng trước, hắn đã thấu hiểu bức Thần Lộc Đạp Thiên đồ, cũng lĩnh ngộ ra thân pháp Thần Lộc Đạp Thiên trong Lộc Hí, một khi thi triển thân pháp, lập tức trở nên triển chuyển đằng na (ý là các loại động tác võ học rắc rối phức tạp, liền mạch, thuyên chuyển không ngừng, vô cùng khó nắm bắt), cả không trung cả đại địa đều ở dưới chân, qua lại tự nhiên, không gì trói buộc.
Từ sau khi hắn có được loại thân pháp Kinh Thế Hãi Tục này, dù đối mặt với đám cao thủ như Đàm Du, Thạch Bất Phá, đều có thể dựa vào nó tìm kiếm một thời cơ chu toàn hơn (chu toàn
周旋

: nghĩa là cố gắng hết mức kéo dài thời gian, dây dưa với đối thủ chờ đợi thời cơ có lợi cho mình).
Mà hiện giờ, Tô Trường Không cũng sắp hiểu được bức Thanh Điểu Độn Không đồ còn lại!
Phải biết rằng, Thanh Điểu chính là Thần Điểu trong truyền thuyết, nó đại biểu cho điềm lành, không am hiểu chiến đấu, nhưng một khi Thanh Điểu giương cánh, trốn vào hư không, chắc chắn sẽ là vương giả trên bầu trời.
Ngay lúc này, ở sau lưng Tô Trường Không, hư ảnh bạch hạc đang giương cánh bay lượn, xoay quanh trên đỉnh đầu hắn, khi thì vỗ cánh nhẹ nhàng lướt qua vạn vật, lúc lại trốn vào tầng mây ẩn náu giữa hư không, đến và đi vô tung vô ảnh!
"Một chiêu này tên là Bạch Hạc Độn Không đi." Tô Trường Không đặt tên cho một chiêu dung nhập thần vận của Thanh Điểu này là Bạch Hạc Độn Không.
Dựa vào một chiêu có thể tung hoành ngang dọc, vượt mọi trùng vây!
Nghìn trượng núi cao, như giẫm trên đất bằng!


Ngũ Cầm Hí (thập cảnh Kinh Thế Hãi Tục 100%)

Từ sau khi tìm hiểu Ngũ Hình Chân Thú đồ, Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không, đã đạt đến giới hạn, nếu tiến thêm một bước, chính là lĩnh vực hoàn toàn mới.
"Nào, tiếp tục tu luyện, chỉ mong một lần có thể thúc đẩy Ngũ Cầm Hí đi đến cảnh giới hoàn toàn mới!" Tô Trường Không vẫn đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia, trong lòng dâng lên lý tưởng hào hùng.
Hắn hết sức chăm chú, bắt đầu thử thúc đẩy Ngũ Cầm Hí bước lên cấp bậc cao hơn.
Trong hư không, hư ảnh của năm loại hình thái Hổ Lộc Hùng Viên Điểu đang không ngừng ngưng tụ, biến hóa, chuyển hóa tùy tâm, lại công kích lẫn nhau, hạc hí vượn, lộc hí hổ, hổ và hùng đối luyện, ma luyện từng đôi.
Hô!
Tô Trường Không đắm chìm trong một loại cảnh giới kỳ diệu, tựa như hắn đã trở lại thời kỳ viễn cổ, thấy được đại địa bao la, đồng bằng rộng lớn, thiên không bát ngát, chẳng biết mấy vạn dặm trời cao… Ở nơi ấy có Bạch Hổ rít gào, Thần Lộc bôn tẩu, cự hùng rung chuyển đại địa, cự vượn muốn hái sao trời, Thanh Điểu lẩn trốn, xuyên thấu hư không.
Hết thảy mọi thứ đều rõ ràng như vậy, giống như chúng chính là hóa thân của Tô Trường Không.
"Thiên địa linh khí thật sung túc... thiên địa viễn cổ thích hợp cho tu hành đến thế sao? Chẳng trách lại có thể đản sinh ra nhiều sinh linh mạnh mẽ tới vậy!"
Tựa như Tô Trường Không vừa thấy được thời kỳ viễn cổ ẩn sâu trong ký ức, một nơi có linh thảo mọc khắp nơi trên đất, một nơi ẩn chứa thiên địa linh khí nồng đậm…
Đó là thời kỳ hưng thịnh của giới tu hành!
"Chân Thú mạnh mẽ ở bản thân! Võ Thánh mạnh mẽ ở thần thông hoá không thể thành có thể!" Tô Trường Không dần dần có chút hiểu ra.
Cái gọi là thần thông chính là có thể làm trái với lẽ thường, biến không thể thành có thể, biến đá thành vàng, luyện đá thành thép, chỉ xích thiên nhai (gần trong gang tấc, xa tận chân trời)!
Tô Trường Không vẫn đang bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, nhưng ẩn sâu bên trong lại thời thời khắc khắc sản sinh thuế biến, lĩnh ngộ lực lượng mới.
Bên trong trang viên của Lý gia, Lý Tùng cầm bút lông trong tay, hết sức chuyên chú vẽ một bức họa, đó là một con sinh vật tự sư phi sư, tự hổ phi hổ (như sư tử nhưng không giống sư tử, như hổ nhưng không giống hổ)
"Vẽ lại họa tác của tổ tiên... Nhưng quả thật, trình độ của ta còn kém quá xa." Lý Tùng bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Những bức Chân Thú đồ do Bạch Hành Chi vẽ ra kia đều do tự bản thân đối phương quan sát đặc điểm, thần vận của Chân Thú, rồi dựa vào đó mà họa nên, trong khi Lý Tùng chỉ có thể thông qua bức vẽ của Bạch Hành Chi để họa lại, dẫu luyện như thế nào cũng khó mà đạt tới độ cao này.
"Gia chủ, có tình huống phát sinh! Người của Thạch gia đến đây!" Đúng lúc này, bỗng có Lý gia đệ tử xông vào thư phòng, vội vàng bẩm báo.
"Người của Thạch gia lại tới nữa?" Lý Tùng nghe vậy, thoáng nhíu mày.
Trong hơn ba năm nay, Lý gia vẫn một mực tránh bên trong Thư Hương động thiên, nhưng suốt quãng thời gian ấy, Thạch gia kia đã không chỉ một lần tiến đến khiêu khích, nhục mạ, muốn kích động khiến cho bọn họ rời khỏi nơi này… Tới hiện giờ, đám người kia lại tới nữa!
"Không cần để ý tới bọn họ, bọn họ không vào được." Lý Tùng thuận miệng nói.
Gã chỉ cho rằng Thạch gia này lại tiếp tục phí lời vô dụng một phen, chỉ cần Lý gia bọn họ không ra ngoài, vẫn một mực ở bên trong Thư Hương động thiên do tổ tiên Bạch Hành Chi lưu lại, thì người ngoài dẫu muốn, cũng khó có thể tiến vào!
Nhưng lần này Thạch gia tiến đến, lại không giống bình thường.
Chỉ thấy ở dưới chân núi Thư Hương sơn, bốn năm mươi võ giả Thạch gia đang chạy ngược lên sơn đạo, người dẫn đầu đúng là Thạch Bất Phá.
Thạch Bất Phá với dáng người khôi ngô, cao trên hai mét, trong ánh mắt có một tia hưng phấn và tàn nhẫn lóe lên: "Lần này... Toàn bộ Lý gia không chừa lại một kẻ nào, đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng để huyết mạch Thạch gia ta lớn mạnh!"
"Còn tiểu tử kia nữa, khả năng cao là hắn còn ở bên trong Thư Hương động thiên. Lần trước để cho hắn chạy, nhưng lần này một khi rơi vào tay ta, sẽ là bắt ba ba trong rọ, ta muốn cho hắn hiểu được cái gì tên là tàn nhẫn!" Khóe miệng Thạch Bất Phá hiện lên một mảnh dữ tợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận