Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 646 - Ngươi Cũng Hiểu Chú Binh Ư???

Thần Binh sơn trang cũng có bán vũ khí ra bên ngoài, những loại vũ khí này đều do chú tạo đại sư trong Thần Binh sơn trang ra tay chế tạo, số lượng hữu hạn, giá cả cũng không thấp, vượt qua những binh khí tầm thường trên giang hồ gấp trăm, gấp ngàn lần. Nhưng ngay cả như vậy, vẫn là cung không đủ cầu.
Về phần định chế vũ khí, có thể hiểu đơn giản là, võ giả muốn tạo ra vũ khí như thế nào, đều có thể đưa ra yêu cầu, mặt đối mặt trao đổi cùng chú tạo đại sư của Thần Binh sơn trang, nhưng không thể nghi ngờ rằng, loại vũ khí này sẽ có giá cả đắt đỏ hơn nhiều, thậm chí căn bản là không thể trả bằng tiền bạc thông thường, mà cần trả bằng linh thạch, một loại bảo vật có tiền tài cũng khó mà mua được kia, đã vậy, còn phải chờ chú tạo đại sư của Thần Binh sơn trang sắp xếp lịch làm việc, tuyệt đối không phải loại dịch vụ mà người bình thường có thể hưởng thụ được.
"Ta có thể vào tham quan xem bên trong Thần Binh sơn trang có loại vũ khí nào thích hợp với ta không?" Tô Trường Không nói, hắn quyết định cứ vào nhìn xem vũ khí do Thần Binh sơn trang tạo ra có gì khác biệt trước lại tính sau.
"Xin mời vào bên trong." Tráng hán kia không từ chối, lập tức mời Tô Trường Không đi vào.
Tô Trường Không đi theo tráng hán một đường tiến vào bên trong Thần Binh sơn trang. Tại nơi đây, ven đường đều có thủ vệ, hắn đi theo tráng hán tiến vào một gian đại sảnh rộng rãi, thoắt cái đôi mắt hắn đã sáng ngời.
Chỉ thấy ở trong đại sảnh, là một loạt những giá binh khí được sắp xếp thành hàng, phía trên mỗi giá binh khí, chính là các loại vũ khí với tạo hình riêng biệt được đặt gọn gàng.
Đao thương kiếm kích, trường côn song đao, búa rìu câu xoa, các loại binh khí cực kỳ đầy đủ, cái gì cần có đều có.
Lúc này, ngoại trừ thủ vệ của Thần Binh sơn trang và Tô Trường Không, ở bên trong đại sảnh, còn có mấy người khác đang ung dung đi dạo, chắc hẳn bọn họ cũng là khách nhân như hắn, liếc sơ một cái cũng biết tất cả đều là võ giả, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo hưng phấn. Đối với một võ giả, những binh khí này ở trong mắt bọn họ không thua kém các mỹ nhân với đủ loại phong vị khác nhau.
Tô Trường Không vuốt ve một thanh trường kiếm lóng lánh.
"Kiếm dài hai thước chín tấc, lần lượt tôi luyện 81 lần, mũi kiếm dùng thủ pháp nhúng vào nước lạnh trong băng tuyền. . . Nhưng cố tình lại không yếu ớt, còn sắc bén dị thường, thổi tóc cũng đứt, sử dụng tài liệu chính là Thanh Kim."
Tô Trường Không thoáng quan sát một cái, đã phán đoán ra thủ pháp luyện chế thanh trường kiếm này, chất liệu được sử dụng, thậm chí ở trong đầu hắn, còn hiện ra quá trình một tráng hán, cầm thiết chùy trong tay, tỉ mỉ chú tạo thanh trường kiếm này.
Từ sau khi Tô Trường Không đột phá Tiên Thiên, luyện Quy Tức Công bước vào thập cảnh, giá trị tiềm năng của hắn đã cao tới 51 điểm, không biết đã vượt qua bao nhiêu so với thời điểm hắn luyện chế Yêu Khốc đao. Hiện giờ thiên phú, ngộ tính của hắn đều đạt tới trình độ phi nhân!
"Hóa ra. . . còn có thể rèn binh khí như vậy?" Cả người Tô Trường Không hoàn toàn đắm chìm vào trong thủ pháp rèn binh khí.
Lại nói, Đoán Tạo Thuật của hắn đã sớm đạt tới bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa, cơ sở thực hùng hậu, nhưng trên thực tế hắn chỉ nắm giữ đúng một thủ pháp đoán tạo.
Trong khi đó, bao quát toàn bộ những binh khí có mặt trong gian đại sảnh của Thần Binh sơn trang này lại không chỉ dùng một loại thủ pháp để luyện chế nên.
Nói đơn giản hơn, các loại binh khí khác biệt đều được dùng loại thủ pháp đoán tạo thích hợp nhất để rèn nên. Kỹ thuật của đoán tạo giả kia không nhất định phải cao hơn Tô Trường Không cao, nhưng thủ pháp lại vô cùng đa dạng.
Khiến cho Tô Trường Không cũng không nhịn được lập tức đắm chìm vào quan sát, học tập, muốn hấp thu hết thảy những kinh nghiệm này hóa thành của mình.
“Song đao này được chia làm hai thanh trái phải, ngoại hình rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng thủ pháp tạo thành lại khác nhau. Thanh trước dùng tôi luyện rồi nhúng vào nước lạnh là chủ, thuộc thuần dương, thanh sau lại trải qua thiên chuy bách luyện, hóa thành dạng mềm mại có thể uốn cong được, thuộc thuần âm, đây là Lưỡng Nghi đao." Tô Trường Không lại nhìn sang một đôi song đao, bàn tay khẽ vuốt ve, bắt đầu đánh giá.
Dựa vào kinh nghiệm rèn binh khí, cộng thêm thiên phú kinh khủng của mình, rất nhanh hắn đã hiểu được thủ pháp đoán tạo cùng với trình tự làm việc để rèn nên thanh đao này.
"Người này. . . đang làm gì?"
Nhóm khách nhân đến chọn mua binh khí còn lại trong đại sảnh, thoáng chú ý tới Tô Trường Không, lập tức bắt gặp một màn kỳ lạ.
Khi thì trên mặt hắn đầy trầm tư, lúc sau lại chuyển qua hưng phấn, còn thường xuyên đưa tay vuốt ve binh khí đang được đặt trên giá, vẻ mặt đầy nét say mê, giống như thứ hắn đang vuốt ve hoàn toàn không phải binh khí lạnh như băng, mà là cơ bắp dồi dào nhiệt độ.
Chuyện này khiến bọn họ có chút ớn lạnh cả người.
Hành động của Tô Trường Không cũng hấp dẫn lực chú ý của những thành viên Chú Binh sơn trang, lúc này một giọng nói đã gọi tỉnh Tô Trường Không từ trong qúa trình nhập tâm nghiên cứu.
"Người trẻ tuổi, ngươi cũng hiểu chú binh?" Một âm thanh thoáng hiện chút già nua vang lên bên tai hắn.
Tô Trường Không quay đầu nhìn lại, phát hiện là một lão giả hình thể to lớn, lão giả cường tráng này đang tò mò nhìn chằm chằm vào hắn, chắc hẳn đối phương đã quan sát Tô Trường Không khá lâu rồi, nhìn thấy tựa như biểu cảm say mê trên mặt hắn không phải dành cho kiện binh khí kia, mới đặt câu hỏi.
"Hiểu sơ một chút." Tô Trường Không gật gật đầu, thành thật đáp.
Lão giả cao lớn nghe vậy, tinh quang chợt lóe trong đôi mắt, lão đưa tay rút ra một thanh trường kiếm đang treo trên vách tường, ném nó cho Tô Trường Không, rồi trầm giọng nói: "Ngươi xem thanh kiếm này như thế nào?"
Đó là một thanh trường kiếm dài ba thước, thân kiếm đỏ bừng nhưng mũi kiếm lại hiện ra màu băng lam.
Tô Trường Không tiếp được thanh trường kiếm nọ, bắt đầu tinh tế quan sát, nhẹ nhàng vuốt ve, ngộ tính cường đại cùng với kinh nghiệm rèn phong phú, đã khiến trong đầu hắn hiện lên một bóng người khôi ngô.
Người nọ đang chú tạo ra một thanh trường kiếm trong hang động có địa hỏa chảy xuôi bên dưới, song chưởng trên tay gã đang nắm chuy, một lớn một nhỏ, khi thì lấy đại chuỳ mạnh mẽ đánh xuống, lúc lại dùng tiểu chùy nhẹ nhàng gõ lên.
"Thanh kiếm này dài ba thước một tấc, rộng một tấc một phân, tôi luyện liên tục ba vạn hai nghìn lần, dùng chùy gõ nhẹ một vạn năm nghìn lần, mũi nhọn được tôi vào nước lạnh chín lần, trước sau cần khoảng 15 ngày thời gian chú tạo. . . Theo lý thuyết tôi vào nước lạnh nhiều lần như vậy, mũi kiếm sẽ trở nên yếu ớt như bánh tráng, nhưng kiếm phong của thanh kiếm này thì ngược lại, hàn khí ẩn hiện, chém sắt như bùn, thủ pháp tương đối cao minh!"
Tô Trường Không thoáng trầm ngâm, sau đó tiện đà nói ra trình tự làm việc, thủ pháp rèn nên thanh trường kiếm này, thậm chí còn đề cập tới thời gian đã dùng để luyện chế nó.
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến sắc mặt lão giả đầu bạc không khỏi rung động.
Đơn giản là vì Tô Trường Không nói không sai chút nào, và thanh kiếm này được chính tay lão tự mình rèn ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận