Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền

Chương 1304: Hậu Sinh Khả Úy!!!

“Ầm ầm ầm!"
Khí lưu màu vàng vờn quanh mặt ngoài của hình đao Nguyên Thần, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, lộ ra phong mang, khiến cho người ta không rét mà run Bí thuật Nguyên Thần lĩnh ngộ ra từ trong mảnh sắt kia là sát chiêu có lực sát thương mạnh nhất của Tô Trường Không, lại trải qua quá trình rèn luyện Nguyên Thần trong Sinh Tử cốc, tới hiện giờ, khi hắn lại một lần nữa thi triển sát chiêu, uy lực của nó đâu chỉ mạnh hơn gấp mười lần so với lúc đối mặt với Đoạn Mộ Danh lúc trước? Ngọn lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, lại lộ ra sắc bén vô cùng, có thể dễ dàng chém giết thân thể của Thần Thể Võ Thánh như chém cây cỏ ven đường.
“Không ổn!” Mí mắt Mậu Minh giật giật, theo bản năng, lão cảm nhận được nguy hiểm cực độ.
"Hưu!"
Giây tiếp theo, bản nguyên khí chảy xuôi bên ngoài Nguyên Thần hình đao dễ dàng cắt ra Minh hà quấn chặt xung quanh, lại chỉ trong phút chốc, nó đã hóa thành một luồng lưu quang màu vàng, nhanh đến mức thần niệm cũng khó có thể bắt được.
Nó cắt phá hết thảy trở ngại, đánh thẳng vào Mậu Minh Tốc độ của Nguyên Thần nhanh đến mức không cách nào né tránh, Mậu Minh cũng chỉ có thể cắn răng, hội tụ Thần Văn trên tay, đánh ra một chưởng, khiến hư không lõm xuống, muốn ngăn cản một đao liệt thiên này của Tô Trường Không, đồng thời thân thể cũng né sang bên cạnh, muốn thoát đi.
“Phốc!” Nhưng lưu quang màu vàng nọ lại chợt lóe lên rồi biến mất. Nương theo máu tươi chảy xuôi xuống, bàn tay phải của Mậu Minh đã bị chém đứt từ giữa, tiết diện bị chém đứt bóng loáng như gương!
“Sao... Làm sao có thể? Thần Thể của ta...” Một luồng cảm giác đau đớn đâm thẳng tới linh hồn khiến trong lòng Mậu Minh trở nên kinh hoàng, khó có thể tin nổi.
Tô Trường Không có thể đả thương Thần Thể mà lão rèn luyện gần ngàn năm ... thì cũng thôi đi, hắn có thể lưu lại một vài vết thương trên bộ Thần Thể đó đã đủ kinh người rồi, thế mà hiện giờ, Nguyên Thần của hắn chỉ chợt lóe lên một cái, đã chém đứt một bàn tay của lão, dễ dàng như bẻ cành củi khô, khủng bố đến mức làm người ta kinh hãi!
“Không ổn rồi... Đi mau!” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Mậu Minh, bàn tay trái không chút do dự chộp thẳng tới.
Gần như chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng bàn tay lão đã xuất hiện một quyển trục. Đây chính là quyển trục Đại Na Di chỉ có Đại Thần Thông Võ Thánh mới có thể chế tạo ra, một khi sử dụng nó, bản thân lập tức có thể truyền tống đến một nơi khác trong phạm vi vạn dặm.
Đây cũng là thứ Mậu Minh một mực cất giấu đi, dùng để bảo mệnh. Đứng trước tình cảnh trước mắt, Mậu Minh muốn kích phát quyển trục Đại Na Di, thoát khỏi nơi này.
Hiển nhiên một đao vừa nãy của Tô Trường Không chẳng những đã chém đứt cánh tay của lão, còn làm lão sợ mất mật mất gan rồi!
Nhưng Tô Trường Không đã sớm có phòng bị từ trước.
Lại nói, trong trận đánh với Đoạn Mộ Danh, chính vì hắn không có dự liệu được điểm này, mới để cho đối phương chạy thoát.
“Xuy!"
Và không chút do dự, Nguyên Thần hình đao với ngọn lửa màu vàng quấn quanh, lại như lưu quang chợt lóe lên rồi biến mất. Nó trực tiếp vẽ ra một vòng tròn hình cung lao thẳng tới. Mậu Minh còn chưa kịp kích phát quyển trục Đại Na Di, cánh tay trái, bao gồm cả cổ tay của lão đã đồng loạt bị chém đứt!
“Không.” Mậu Minh phát ra một tiếng thét thật lớn, mất đi hai tay đã khiến lão ý thức được kết cục của chính mình.
Xuy xuy xuy!
Lưu quang màu vàng vây quanh Mậu Minh lại không chút do dự hung hăng cắt xuống, xoay tròn.
Mây đen đầy trời bắt đầu tiêu tán, khí tức khủng bố như địa ngục u minh nhanh chóng biến mất.
Mậu Minh đứng giữa hư không, trong mắt tràn đầy kinh hãi và không cam lòng, chỉ có thể gian nan nhả ra mấy chữ: “Hậu... Hậu sinh khả úy..."
“Rầm rầm rầm!"
Trong chớp mắt tiếp theo, bên ngoài thân thể Mậu Minh xuất hiện từng sợi tơ máu, thân thể trực tiếp tứ phân ngũ liệt rơi xuống, máu trong bộ Thần Thể đã bị tổn hại chảy ra ngoài, nhuộm đẫm sa mạc phía dưới, rồi chảy xuôi về bốn phía như một nhánh Huyết Hà.
Một màn này khiến cho tất cả mọi người chung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Từ lúc Nguyên Thần của Tô Trường Không bộc phát cho đến khi hắn triệt để chém giết Mậu Minh, cũng chỉ phát sinh trong khoảng thời gian ngắn ngủi như một nháy mắt mà thôi.
Mậu Minh, từ một tồn tại không ai địch nổi kia ban đầu, chỉ nhoáng lên một cái, đã bị lưu quang do Nguyên Thần hình đao lưu lại chém thành tám khối, thậm chí còn không lưu lại thi thể hoàn chỉnh “Làm sao... Làm sao có thể? Sư tôn... Chết rồi sao?” Cả người Đoạn Mộ Danh đều ngây dại.
Chuyện tới tìm Tô Trường Không báo thù là do ông ta chủ trương, vì vậy ông ta mới thuyết phục sư phụ của mình là Mậu Minh cũng đi tới.
Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng bắt được Tô Trường Không, báo mối thù bị cụt tay ngày đó, nhưng kết quả lại làm Mậu Minh chết dưới đạo của Tô Trường Không.
“Chúng ta ... ngay cả một cơ hội liên thủ ra tay cũng không kịp...” Mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng trên trán Tần Chiến.
Vốn dĩ bọn họ còn đang thương nghị sẽ nhân cơ hội Mậu Minh kiềm chế Tô Trường Không mà tập kích hắn, nhưng kết quả là... Mậu Minh ngã xuống quá nhanh, bọn họ không thể tìm được một khoảng trống mà ra tay!
Mà sau đó trong lòng Tần Chiến, Đoạn Mộ Danh liền nổi lên một luồng hàn ý, cảm nhận được một luồng sát khí này lạnh như băng, là Tô Trường Không đang tập trung nhìn bọn họ. “Chờ một chút... Không liên quan đến ta, ta không có ra tay..."
Tần Chiến vội vàng hét lớn, gã cùng Tô Trường Không không cừu không oán, đệ tử Vương Trọng Khâu của gã chết dưới tay Tô Trường Không, nên hôm nay gã mới tới góp náo nhiệt, vốn cho rằng Mậu Minh chém chết Tô Trường Không là chuyện dễ dàng, nhưng kết quả Mậu Minh lại bị Tô Trường Không chém giết, Tần Chiến vội vàng muốn xóa sạch quan hệ, hy vọng Tô Trường Không có thể thả cho gã một con ngựa.
“Phốc!"
Nhưng lưu quang màu vàng chợt lóe lên rồi biến mất, không chút do dự, mặc cho Tần Chiến ngăn cản, né tránh, nhưng đều phí công vô ích, hình đạo Nguyên Thần vẫn dễ dàng chém nát hết thảy vách tường chướng ngại vật, cứng rắn cắt xuống đầu của Tần Chiến, đoạn bị cắt ở cổ máu phun lên như đài phun nước!
Ánh mắt Tô Trường Không lạnh như băng, hắn sẽ không bỏ qua cho những kẻ tới cửa báo thù này, vốn hắn muốn lập uy, muốn giết gà dọa khỉ, để những cường giả còn lại đến từ Cổ Thánh quốc thu liễm lại một chút, không dám không kiêng nể gì mà phá hư Nhân tộc cửu quốc nữa.
Xuy!
Lực lượng bản nguyên toàn lực bộc phát, lưu quang màu vàng lại lóe lên, không chút trì hoãn, chém giết Đoạn Mộ Danh tuyệt vọng gần như không có bất kỳ đường chống cự nào chết ngay tại chỗ.
“Không nghĩ tới... Chênh lệch lại lớn đến như vậy..."
Trước khi chết, trong lòng Đoạn Mộ Danh có chút chua xót, lần trước cùng Tô Trường Không giao thủ, gã còn có thể cùng Tô Trường Không bẻ gãy cổ tay, nhưng hiện tại mới chỉ có mấy năm trôi qua mà thôi, gã ở trước mặt Tô Trường Không liền như một con kiến hôi, bị tiện tay đánh chết, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có! “Tha mạng... Xin tha mạng..."
Đệ tử đi theo còn lại của Cổ Ma tông, thân thể ai nấy đều run lẩy bẩy, liên tục cầu xin tha mạng, ba phong chủ Thần Thể cảnh đã bị Tô Trường Không tàn sát như chặt dưa thái rau, điều này hoàn toàn vượt ra ngoài phạm trù nhận thức thông thường của bọn họ.
1501 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận