Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 103: Vô Đề

Ra khỏi chợ, Biên Duyên quen thuộc mà dẫn Vân Tô đến một căn nhà nhỏ cách chợ tầm hơn hai mươi phút đi bộ, nhưng hôm nay hai người dẫn theo một đứa nhỏ nên hai người vừa đi vừa đùa giỡn với cậu bé, lúc tới căn nhà thì đã hơn nửa tiếng.
“Cảm ơn anh đã cho tôi mượn nhà.” Nhìn căn nhà trước mặt, Biên Duyên cười nhìn anh với vẻ cảm ơn, ngôi nhà này rất thích hợp để giam giữ người, bởi vì chung quanh nó cơ hồ không có căn nhà nào khác, chỉ có đất trống, vậy nên dù hai người bị nhốt dưới tầng hầm có làm ra động tĩnh nào thì cũng sẽ không có người tới xem.
“Có ích với cô là tốt rồi, tôi cũng đâu phải cho mượn không, có thu tiền nhà mỗi ngày mà.” Vân Tô mỉm cười nhìn cô, đồ ăn ngày nào cũng rất ngon.
“Xem ra về sau phải nấu thêm đồ ăn cho anh rồi.” Thấy Vân Tô nói chuyện như vậy, Biên Duyên cũng không khỏi cười trêu chọc anh một câu, cô vừa nói chuyện vừa đưa tay gõ cửa phòng.
“Đội trưởng, bà chủ Biên, nhóc An, mọi người tới chơi à.” Triệu Khuyển nghe thấy âm thanh thì rất nhanh đã chạy tới mở cửa, lúc anh ta nhìn thấy người thấy có cả đội trưởng nhà mình thì ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
“Tôi với Vân Tô tới nhìn thử, phiền anh trông An An một lúc.” Biên Duyên nói xong thì đưa một hộp đồ ăn cho anh ta, mấy lần trước đến đây cũng như vậy, lần nào cô đến cũng sẽ mang cho anh ta một ít đồ ăn.
“Không sao, lần trước An An nói muốn xem bộ phim hoạt hình nọ, tôi đã tìm ra được rồi.” Triệu Khuyển vui vẻ nhận lấy hộp đồ ăn, từ lần trước bị nhốt ở chỗ này, gần như buổi tối anh ta đều tới đây ngủ, điều khiến anh ta vui vẻ nhất chính là, mỗi lần Biên Duyên tới thì anh ta đều có đồ ăn ngon để ăn!
Mà lúc Triệu Khuyển vui vẻ nhận hộp đồ ăn cũng không chú ý tới ánh mắt của đội trưởng nhìn anh ta có ẩn ý gì đó khác.
“An An, lên lầu xem hoạt hình con thích với chú Triệu nhé.” Biên Duyên nghiêng người, cười nói với An An đang được Vân Tô ôm trong ngực.
“Vâng ạ!” An An nghe vậy thì đôi mắt bừng sáng, nhưng thật ra thì lúc nghe được chú Triệu đã tìm được phim hoạt hình thì ánh mắt cũng đã sáng rồi.
Nhìn đứa nhỏ được Triệu Khuyển ôm lấy, trong mắt Biên Duyên tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, dạo này An An thường xuyên nhắc tới tên một nhân vật, là diễn viên trong bộ phim hoạt hình mà Triệu Khuyển cho cậu bé xem.
Xem được vài lần, An An cũng đã biến thành một đứa trẻ mê phim hoạt hình rồi.
Sân trước, sau khi Triệu Khuyển và An An rời đi, nơi này chỉ còn lại hai người họ, Biên Duyên liếc Vân Tô một cái, nâng tay làm một động tác với anh.
“Cô chuẩn bị xử lý bọn họ thế nào, vẫn nhốt ở đây hả?” Lúc đi ra sân sau, Vân Tô mở miệng hỏi, với anh mà nói thì loại người như thế vốn dĩ không đáng để lãng phí nhiều thời gian để xử lý tới vậy.
“Chờ ba mẹ bọn họ tới chuộc.” Biên Duyên đương nhiên cũng biết, dù sao thì cô cũng không có nhiều thời gian tới vậy để lãng phí cho bọn họ, gây sức ép một khoảng thời gian nữa, có lẽ ba mẹ bọn họ cũng sẽ không nhịn được mà đến đây tìm cô ta, đương nhiên, muốn dẫn hai người nọ đi cũng không phải là chuyện gì dễ dàng.
“Ừm.” Vân Tô đồng ý với ý tưởng của Biên Duyên, đối với người như thế, quả thật không cần phải lãng phí thời gian cho bọn họ.
“Bên trong có hơi hôi, anh muốn đi xuống thật à?” Nhìn thấy sườn dốc nhỏ phía trước, Biên Duyên nhìn Vân Tô ăn mặc sạch sẽ, còn toát ra vẻ công tử chỉ có Vân Tô mới có.
“Đi chứ.” Vân Tô nhìn cô, nhấc chân đi thẳng xuống dưới.
Kéo tấm cửa sắt lên, một mùi hăng hắc lập tức xuyên qua cửa nhỏ hình vuông mà tràn vào.
Người bên trong nghe được tiếng động, nhìn thấy ánh sáng từ cửa chiếu vào thì bò ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận