Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 273: Vô Đề
Bọn họ bơi chừng nửa tiếng đồng hồ, mới đến gần bờ hồ. Sau khi đội trưởng Vương đi lên, xác định xung quanh không có bất cứ nguy hiểm nào mới bắt đầu đếm số người.
“Chúng ta tìm chỗ gần đó tạo lá chắn rồi nghỉ ngơi đi, chúng ta không thể hành động ban đêm dưới sương mù này được.” Biên Duyên nghe đội trưởng Vương đếm số người xong rồi nói với người bên cạnh.
“Thế chúng ta đi lên đằng kia vậy, địa hình ở nơi đó rất thích hợp và bọn anh đã từng đóng quân ở đó.” Anh Năm bật bóng đèn chạy vụt lên đằng trước, sau khi anh ta xác định vị trí mới đề nghị.
“Được, chúng ta đi thôi.” Biên Duyên và Vân Tô đưa mắt nhìn nhau, họ đồng ý rồi dẫn người đi đến nơi anh Năm đã chỉ.
“Tôi thấy nơi này có vẻ an toàn đấy.” Đới Dân đi trong nhóm người đã tò mò nhìn quanh khắp nơi, làm bóng đèn trên đầu liên tục đung đưa. Anh ta nghe mọi người nói xuống dưới này rất nguy hiểm, nhưng mà sau khi đến đây anh ta lại không thấy bất cứ con quái thú nào, bấy giờ anh ta mới âm thầm thở dài một hơi.
“Hề hề.” Anh Năm nghe anh ta nói thế lại dùng ánh mắt như nhìn Đới Dân một thằng đù, vừa rồi Biên Duyên đã âm thầm xử lý bao nhiêu quái thú? Chẳng lẽ anh ta bị mù sao?
“Ngài Đới đừng đi lung tung.” Đội trưởng Vương đứng bên cạnh thấy được ánh mắt của anh Năm nhìn Đới Dân, anh ta thật sự không cảm thấy tình hình nguy hiểm gì nhưng mà đội trưởng Vương cảm giác được một nguồn lực rất mạnh mẽ, cho nên anh ta cũng biết được lúc họ ở trong hồ nước đã gặp nguy hiểm rồi. Tuy vậy, lúc anh ta vẫn chưa định vị được nguy hiểm đó ở đâu để cảnh báo cho mọi người, thì nó đã bị người nào đó âm thầm loại bỏ.
“Tôi biết mà, tôi chỉ nói thôi.” Tuy anh ta rất tò mò không biết thế giới dưới sương mù ra sao, nhưng dầu gì anh ta cũng còn tiếc cái mạng mình lắm thế nên Đới Dân không dám đi lung tung đâu.
“Hai người dị năng hệ Thổ với hệ Kim đến đây giúp đi.” Anh Năm đi đến nơi dựng lều đặt những thứ đồ trên lưng xuống, anh ta vươn tay ra ngay lập tức một bức tường đất đột ngột nhô lên khỏi mặt đất trước mặt anh Năm và sau đó anh ta nhanh chóng tạo một vòng bức tường đất xung quanh nhóm người.
Những người cấp dưới của đội trưởng Vương vội vàng đến giúp đỡ khi nghe anh Năm nói như vậy, chỉ chốc lát sau một bức tường cao gần ba mét bao quanh họ đã được dựng lên, với độ cao này, mấy con quái thú bình thường không thể vào được đâu.
Còn về mấy con quái thú cao cấp, khi chúng muốn vượt qua độ cao ba mét này sẽ gây chấn động lớn khi chúng hành động, nhờ đó họ dễ dàng cảm nhận được vị trí chúng đang di chuyển.
Tuy ban ngày, nhiệt độ ở dưới thế giới sương mù rất nóng, nhưng ban đêm nhiệt độ lại lạnh cóng. Bọn họ mới rời khỏi hồ nước nên ai cũng ướt nhẹp, họ đành đốt một đống lửa lớn rồi ngồi cạnh đó để hong khô quần áo. Dù sao họ sẽ bị nhiễm lạnh và sốt rét, nếu cứ tiếp tục chịu đựng cái lạnh trong thời tiết rét thế này.
Ngay lúc mọi người đang ngồi bên đống lửa vừa hong khô quần áo vừa cảm thán về thế giới dưới sương mù, Lạc Thu Minh đang canh trên lối vào lại chào đón thêm một đội chuẩn bị xuống dưới sương mù.
“Cô muốn xuống dưới sương mù à cô Cố?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận