Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 137: Vô Đề
Về phần tại sao cậu bé lại giận thì cô cũng không để ý, dù sao thì cô cũng chỉ là người phục vụ cơm nước thôi, không có nghĩa vụ phải thay đổi tâm trạng của người lấy cơm.
Biên Duyên bế con xuống xe, dắt con đi chợ một cách chậm rãi, dù sao thì hôm nay cô đã phạm lỗi mà làm hỏng sách vở và đồ chơi của An An, nên nếu tối hôm nay ra ngoài gặp được món An An thích thì vừa lúc có thể mua cho cậu bé.
Vì ngọn đèn có hơi mờ, ánh sáng yếu ớt chỉ soi sáng được đại khái mấy món được bày ra trên quầy hàng nên không có nhiều người tiếp tục mở quán trong cơn gió lạnh.
Đi một vòng, không chỉ đồ ăn tối trong bụng hai mẹ con được tiêu hóa không ít mà ngay cả trong ngực An An cũng ôm mấy quyển vở và truyện mà cậu bé thích.
Trở lại trong xe, cô bật ánh đèn ấm áp lên, tắm rửa xong xuôi thì Biên Duyên ôm An An nằm trên chiếc ghế sô pha mềm mại cùng nhau đọc truyện.
“Bé cưng à, lát nữa mẹ có việc phải đi ra ngoài một chút, lúc tỉnh dậy mà không thấy mẹ cũng đừng lo nhé, cũng đừng ra khỏi xe, mẹ làm xong chuyện sẽ về, con đồng ý với mẹ được không?” Kể mấy câu chuyện xong thì Biên Duyên vỗ về lưng An An rồi dụ dàng nói.
“Con biết rồi ạ.” An An nghe vậy thì hiểu chuyện mà gật đầu với mẹ cậu bé, nghĩ một chốc rồi lại hỏi: “Chuyện này cũng giống như chuyện dị năng của mẹ, không được nói cho người khác biết ạ?”
“Bé cưng thông minh quá.” Biên Duyên nhìn An An ngẩng đầu lên, cô hôn lên trán cậu bé một cái.
“Vâng, An An thông minh.” Cảm nhận được độ ấm trên trán, An An thoáng có hơi xấu hổ, nhưng đã đỡ hơn gương mặt đỏ bừng lúc trước, bây giờ cậu bé đã quen hơn rồi, mẹ cậu bé hôn cậu là vì thích cậu.
“Thế bảo bối nhỏ thông minh của chúng ta nghe thêm một câu chuyện nữa rồi đi ngủ nhé.” Biên Duyên mỉm cười nhìn khuôn mặt cậu bé.
“Ừm, dạ. An An muốn nghe câu chuyện bịt tai trộm chuông.” An An ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé chỉ vào bức tranh nói với mẹ.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu kể chuyện bịt tai mà đi trộm chuông nào. Ngày xửa ngày xưa…” Biên Duyên nhìn thoáng qua bức tranh rồi bắt đầu kể chuyện xưa cho An An.
Đến lúc cô kể chuyện xong An An đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Biên Duyên cẩn thận ôm con trai vào chăn, cô sợ cậu bé tỉnh lại nên vẫn luôn nhẹ nhàng vỗ sau lưng đến khi cậu bé xoay người ôm gấu bông ngủ say rồi mới khép màn lại trở về ghế sô pha.
Cô nhìn bầu trời đen như mực bên ngoài, kéo rèm cửa lại, lấy một bộ quần áo trong ngăn tủ ra thay.
Thay quần áo xong cô thiết lập lại mệnh lệnh cho xe dã ngoại, im lặng rời khỏi nhân lúc mọi người không chú ý.
Biên Duyên ra khỏi chợ, đi dọc theo tường thành về nơi hoang vắng, đến trước cửa hang đủ cho một người đi qua. Mọi khi có người ra vào xong sẽ lấy đá lấp kín lại nên cửa hang này mới không bị mọi người phát hiện.
Cô phát hiện ra cửa hang này là do một lần tình cờ.
Biên Duyên dựa sát vào tường cảnh giác quan sát xung quanh, cô xác định không có ai rồi mới dùng dị năng di chuyển hòn đá ra khỏi cửa hang và nhanh chóng chui ra ngoài.
Bức tường thành cao khoảng hai mươi mét, Biên Duyên đứng sau mặt tường gai cao vút nên người tuần tra phía trên chưa chắc đã nhìn thấy cô, tối qua cô đứng ở chỗ này giết chết được mấy con thú đêm.
Bóng đêm càng ngày càng dày, Biên Duyên dùng dị năng rút ngắn khoảng cách, đề phòng bị người canh gác trên tường thành phát hiện. Dường như mùi hương trộn lẫn trong gió đang thông báo cho cô biết trận chiến lớn chuẩn bị bắt đầu.
Trên tường thành vang lên một loạt tiếng còi, Biên Duyên nhắm mắt lại rồi nhìn thẳng về phía rừng rậm, khoảng cách của thú đêm và tường thành đang dần rút ngắn lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận