Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 207: Vô Đề

Hơn nữa, sau khi Thích Uyên và Cố Hàm Ngọc xuống dưới hạ lưu thì thật đúng là không có ai khác đi về hướng đó.
"Chị Biên, chị có muốn đi tắm rửa với bọn em không?" Đúng lúc này, có hai cô nhóc đi về phía Biên Duyên.
"Hả?" Biên Duyên mở mắt, ngờ vực nhìn cô ấy.
"Bọn em có dựng một căn phòng ở trên mặt nước bên kia, hôm qua sau khi chiến đấu với quái thú mới chỉ tùy tiện lau qua, hôm nay hiếm khi có được một dòng sông an toàn cho nên bọn em muốn đi tắm rửa một chút." Cô gái là một dị năng giả hệ Mộc trong đoàn, có một khuôn mặt búp bê nhìn qua trông rất nhỏ tuổi nhưng tuổi thật lại không kém Biên Duyên bao nhiêu. Anh
"Được." Biên Duyên nhìn lại người mình thì cũng quyết định đi tắm rửa với bọn họ một chút, hai ngày nay bộ quần áo này của cô không biết đã lăn trên mặt đất bao nhiêu lần rồi.
Ở nơi cách chỗ đóng quân mấy chục thước, ba người bọn họ nhảy thẳng xuống sông bơi vào trong căn phòng mà cô gái hệ Kim đã dựng lên.
Nước sông lạnh lẽo, sau khi bọn họ thích ứng thì cảm thấy rất thoải mái, mấy nữ sinh ở bên trong tôi xoa cậu một chút, cậu xoa tôi một lát, gần như đã xoá sạch mọi phiền não từ sau khi xuống dưới lớp sương mù này.
"Aiz, vừa nãy mọi người có nhìn thấy không, thật đúng là không ngờ đấy, ban ngày ban mặt mà Cố Hàm Ngọc lại chủ động đi trêu chọc đoàn trưởng."
“Cậu cũng thấy đúng không?” Cô gái chui ra từ dưới nước nhìn cô ấy với vẻ mặt tò mò.
"Anh Thích, em muốn đi dạo chung quanh." Cô gái thẳng thừng vòng tay quanh eo cô ấy rồi bắt chước dáng vẻ thẹn thùng của Cố Hàm Ngọc, vẽ vòng tròn trên người một cô gái khác.
"Mẹ kiếp! Cậu làm tôi nổi hết cả da gà rồi đây này.” Cô gái vội vàng hất tay cô ấy ra.
"Lúc đó tôi vừa đi vệ sinh xong quay về, đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, lúc ấy tôi sợ tới mức không dám động đậy, sợ bị Cố Hàm Ngọc phát hiện, đến lúc đó lại bắt đầu gây khó dễ hòng dạy dỗ tôi.” Cô gái nói xong còn vỗ vỗ ngực.
"Bây giờ không biết bọn họ đang ở trong cái xó xỉnh nào, đoàn trưởng của chúng ta ôm lấy eo của Cố Hàm Ngọc, vẻ mặt tổng giám đốc ngang ngược, nói: "Cục cưng, đến đây để anh yêu chiều em nào!" Cô gái nói xong còn kéo một người khác qua để mô phỏng lại cảnh tượng đó.
"Ha ha ha... Cậu làm tôi chết cười mất thôi.” Người nọ nhìn vẻ mặt của cô ấy thì không nhịn được bật cười.
"Cô Biên đừng để ý nha... Chẳng qua là điện nước của cô có hơi vượt trội quá nhỉ!” Nữ sinh có dị năng hệ Kim vốn định tới đây hòa hoãn lại bầu không khí với Biên Duyên, hy vọng cô không bị hai tên ngốc kia dọa sợ, kết quả là vừa cúi đầu nhìn xuống, cô ấy đã rất muốn đưa tay lên sờ thử.
"Dù sao cũng đã làm mẹ rồi." Biên Duyên thấy ánh mắt nóng lòng muốn thử của cô gái kia thì vội vàng lấy quần áo che ở phía trước, trên mặt cũng ửng hồng cả lên, thật sự là cả kiếp trước kiếp này, cô cũng chưa từng gần gũi với ai đến thế.
"Tôi xem với, tôi xem với." Hai người bọn họ nghe thấy lời của cô ấy thì không thèm thảo luận chủ đề vừa rồi nữa mà không chút chần chừ bơi đến trước mặt Biên Duyên, muốn dò xét đến cùng.
“Có khi phải dùng cả hai tay mới có thể ôm trọn được đấy!” Mặt Búp Bê phát ra âm thanh sợ hãi thán phục, cúi đầu nhìn lại của mình, tự kỷ cũng không tự kỷ được, dù sao thì bằng phẳng cũng có chỗ tốt của bằng phẳng mà.
"Khụ khụ, không đến mức như vậy đâu." Biên Duyên ngượng ngùng cười cười.
“Sờ sướng thật đấy!” Cô gái có dị năng hệ Kim thấy cô thẹn thùng, tuy cũng ngứa tay nhưng lại không dám xuống tay, đành phải bắt của nữ sinh đối diện, sau đó lại quay ra đánh nhau với nữ sinh bên cạnh.
Sau khi bọn họ vui đùa một hồi thì Biên Duyên càng ngày càng chung sống hoà hợp với bọn họ, ngay cả bức tường ngăn cách cuối cùng còn lại sáng nay cũng đã biến mất trong bầu không khí tắm rửa cùng nhau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận