Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 56: Vô Đề
“Một đáp án, nhưng bây giờ xem ra không có được, nhưng sẽ có một ngày tôi biết được.” Vân Tô nói xong đứng dậy, tay phải anh khẽ vẫy, một lúc sau một người đàn ông trung niên kéo một thùng đi về phía anh.
“Xem ra hôm nay không thích hợp gặp An An, đây là quà gặp mặt tôi mang cho thằng bé, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”
“Đúng rồi, mặc dù An An sinh ra trong tình huống tôi không hề hay biết, nhưng dù sao tôi và thằng bé có quan hệ huyết mạch, vì vậy tôi hy vọng nó sống tốt, nếu có người có ý đồ xấu với thằng bé, tôi sẽ khiến cô ta chết càng thảm hơn, ví dụ như chết không toàn thây.” Lúc nói chuyện những ngọn đao gió xẹt qua bên tai Biên Duyên.
Gió mạnh từng cơn khiến cho quần áo hai người bay lên phần phật.
“Hoan nghênh đến tận thế, lần sau chúng ta lại gặp.” Nhìn vẻ mặt Biên Duyên lúc này thay đổi, Khóe miệng Vân Tô đột nhiên cong lên, khẽ nói một câu bên tai cô rồi quay người rời khỏi.
Biên Duyên đứng ở chỗ cũ nhìn hướng Vân Tô rời đi, trong mắt đều là vẻ kinh hãi.
Lời Vân Tô vừa rồi khẽ nói bên tai cô, lúc này nghĩ đến không khác gì bùa đòi mạng.
Mặt trời dần ngả về hướng tây, cả khu chợ bao trùm trong ánh nắng đỏ vàng cuối ngày, người ra ngoài bận rộn cả một ngày mang theo sự mệt nhọc trở về sạp hàng nhà mình.
Sau khi rửa chân tay, cả nhà ngửi mùi đồ ăn thơm phức bay ra, khuôn mặt vốn đầy mệt mỏi lập tức trở lên đầy tinh thần.
Trước xe bán hàng, công việc kinh doanh vẫn tốt như bình thường, Biên Duyên nhìn khách hàng xếp hàng mua đồ ăn, trên mặt treo nụ cười dịu dàng.
“Bà chủ biên, nghe nói đoàn trưởng của Liệt Hỏa và Chấp Băng hôm nay đến tìm cô, cô muốn đi cùng bọn họ hả?” Giữa lúc đó luôn có người hôm nay không nhìn thấy Liệt Hỏa và Chấp Băng không nhịn được muốn đích thân xác nhận.
“Không đâu, tôi thích cuộc sống ở đây.” Biên Duyên nghe xong mắt lóe lên, sau đó cười đưa đồ ăn qua.
“Mọi người cũng nghe thấy rồi, người phía sau đừng hỏi nữa, hỏi nữa không chừng tôi sẽ đi đấy.” Nhìn người xếp hàng ồn ào phía sau, Biên Duyên không nhịn được nói lớn, tối hôm nay không biết cô đã đáp bao nhiêu lần.
“Chúng tôi không hỏi, không hỏi nữa, cho tôi năm suất.” Ông chú phía sau nói xong trừng mắt với đám người phía sau, quải trượng trong tay dường như muốn quơ về phía người nào nói.
“Ông Châu, ông cầm đi.” Giọng nói của Biên Duyên dịu dàng đưa qua, ông cụ Châu là người thích ăn, cũng may ở nhà có mấy tiểu bối có năng lực, cũng bằng lòng hiếu kính ông ấy, vì vậy bây giờ ông Châu đã là khách quen của cô, mỗi ngày đứng trong cửa sổ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của ông ấy.
“Được.” Ông Châu nhận lấy đồ ăn cười vui vẻ, tay trái xách tay phải cầm quải trượng, mặc dù đi đường cà nhắc nhưng bóng lưng rất có tinh thần, vô cùng mạnh mẽ.
Có câu vừa rồi của Biên Duyên, người phía sau đến không dám hỏi nhiều, nhưng mọi người mua được đồ xong vẫn hai ba người vây lại thảo luận tính chân thực của lời cô nói.
Biên Duyên cũng không để ý, cô bán nốt phần ăn cuối cùng liền đóng cửa sổ lại, tháo tạp dề trên người xuống, sau khi thay quần áo xong thì về sô pha thân thiết với con.
Nếu như hôm nay nói cô chẳng bị ảnh hưởng chút nào là không thể nào, đặc biệt là lời Vân Tô nói với cô trước khi đi, việc này khiến tâm trạng cả ngày của cô căng chặt.
Câu nói đó với Biên Duyên ngoài thăm dò thì còn mang cả uy hiếp.
Trong nguyên tác sau khi nguyên chủ gặp nam nữ chính thì nhớ đến chuyện đó, chắc chắn con là của Vân Tô xong cô ta không biết bị ai xúi bẩy trực tiếp chạy đến trước mặt Vân Tô ném chết An An, cũng vì chuyện này trực tiếp kích thích Vân Tô, hai mắt anh đỏ rực trực tiếp giết chết phân thây cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận