Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 170: Vô Đề

Nhưng đó là phần của đại ca, vì thế mọi người chỉ có thể liếc nhìn một cái rồi thèm nhỏ dãi.
Sau khi lên tầng, Biên Duyên gõ cửa phòng.
Nghe thấy tiếng Lạc Hồng bảo mình đi vào, cô cũng đẩy cửa bước vào ngay.
“Lạc Hồng, cậu cũng vất vả cả ngày chưa nghỉ ngơi rồi, đồ ăn dưới tầng cũng sắp nguội, cậu đi ăn gì đó trước đi, ở đây cứ để tôi lo.” Nhìn Lạc Hồng vẫn đứng ở đầu giường không ngừng vận chuyển năng lượng sinh mệnh cho Vân Tô, Biên Duyên buông đồ ăn xuống rồi nói với cậu ta.
Lạc Hồng quay đầu lại nhìn bóng dáng của cô một cái, cậu ta vốn không muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh họ, cậu ta vẫn miễn cưỡng gật đầu.
“Anh, em ăn xong rồi sẽ quay lại ngay.” Lạc Hồng nói xong thì nhìn Biên Duyên với ánh mắt muốn nói lại thôi, sau đó cậu ta chạy ra ngoài nhanh như một cơn gió.
“Cái tính hấp tấp của thằng nhóc này vẫn vậy, nhiều năm trôi qua rồi vẫn chưa thay đổi.” Nhìn cánh cửa đóng lại, Biên Duyên bưng một bát canh tới chỗ Vân Tô.
“Cô nói như thể cô lớn hơn Lạc Hồng nhiều lắm ấy.” Nghe Biên Duyên nói chuyện già dặn như vậy, trong mắt Vân Tô cũng hiện lên ý cười.
“Dù lớn hơn nhiều hay ít thì tôi cũng lớn hơn cậu ấy. Đây là canh long phượng đặc biệt tôi nấu, anh ngồi dậy uống một ít đi.” Đặt bát canh lên tủ đầu giường, Biên Duyên đỡ Vân Tô ngồi dậy một chút, tư thế như vậy sẽ tiện hơn.
“Cô vất vả rồi.” Nhìn bát canh màu trắng sữa đang tỏa ra mùi hương đậm đà, Vân Tô cảm thấy dạ dày của anh vô cùng chờ mong được uống một ngụm, xem ra tối hôm qua anh đã tiêu hao quá nhiều năng lượng.
“Anh tìm được cách hấp thu tinh hạch chưa?” Biên Duyên lắc đầu rồi cười với anh, sau đó cô múc một muỗng canh màu trắng sữa rồi thổi nhẹ.
“Đâu có dễ như vậy.” Nghe vậy thì Vân Tô nở nụ cười khó nhọc, đã qua lâu như vậy rồi, trước mắt, trừ Thích Uyên ra thì không ai có thể hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch nữa.
Mà Thích Uyên lấy lý do thử nghiệm nên chưa từng công bố tin này ra ngoài, có anh ta muốn để người của mình đi trước một bước rồi mới công bố chi tiết hơn.
Vân Tô vừa nói xong, Biên Duyên đã đút cho anh một muỗng canh, độ ấm của canh rất vừa vặn, sau khi vào miệng thì vô cùng tươi ngon, đương nhiên, điều khiến Vân Tô khiếp sợ là sau khi uống ngụm canh này, dị năng hạch đang đau đớn do cạn kiệt năng lượng của anh có vẻ được xoa dịu đôi chút.
“Đây là?” Anh nhìn Biên Duyên với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vừa rồi chắc chắn không phải ảo giác của anh, thân thể anh đã cạn kiệt năng lượng sau khi sử dụng dị năng đồng hóa, sau khi uống một ngụm canh của Biên Duyên thì giống như đất hạn gặp mưa rào.
“Tên đầy đủ của món này là canh long phượng phục hồi năng lượng nhanh chóng.” Thấy ánh mắt khiếp sợ của Vân Tô, Biên Duyên khẽ cong môi rồi nói.
“Cảm ơn cô.” Nghe vậy, Vân Tô nhìn Biên Duyên với ánh mắt đầy sự cảm kích, so sánh món canh này với những món đồ ăn bình thường cô làm thì đúng là quá chênh lệch, không ngờ rằng cô lại nguyện ý ra tay giúp anh vào lúc này, ân tình này không phải hai chữ “cảm ơn” là có thể diễn tả.
“Lúc sương đen xuất hiện thì tôi cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Việc tăng cường thực lực của loài người là điều tất yếu, đâu ai biết được ở dưới đó còn có loại quái vật gì nữa, cho nên lát nữa tôi sẽ dạy anh cách hấp thu tinh hạch. Nhưng mà tôi mong rằng anh có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý cho những chuyện này, ví dụ như…”
“Lúc dị năng cạn kiệt thì anh vô tình sờ thấy một viên tinh hạch, bởi vì năng lượng trong cơ thể anh vô cùng thiếu hụt, dị năng hạch trong cơ thể quá cần năng lượng, cho nên anh mới phát hiện ra rằng năng lượng bên trong tinh hạch là có thể hấp thu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận