Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 179: Vô Đề

Hoặc có thể, đám cự quái khác dưới này sợ hãi khi thấy Vân Tô giết quái vật xong ném xuống sương mù đen này của nửa cái xác, cho nên bây giờ chỉ có thú đêm và địa thú không sợ chết vẫn muốn vượt qua sương mù đen bò lên sườn đồi, thật không biết chúng nó nghĩ gì.
Phòng hộ xung quanh sườn đồi đánh giết quái thú ngày càng đúng lúc, dù các dị thú có muốn lên sườn dốc cũng chỉ có thể bị hành hạ một chút bên cạnh sương mù đen. Dù sao phía trên kia, các dị năng giả săn bắn và chiến sĩ canh giữ ở đây cũng rất nhiều.
Cũng chính vì dị thú không còn lên được sườn dốc, các thú biến dị cấp thấp đang trốn trong rừng phát hiện ra chuyện này, bóng dáng chúng cũng từ từ xuất hiện lần nữa ở ven rừng rậm.
Sau từng ngày trôi qua, dân chúng trong thành biết được tin tức dị thú tạm thời không tấn công thành nữa lập tức hoan hô, nhưng các dị năng giả trông coi trước tiền tuyến lại không có tâm trạng để vui mừng. Vì sau khi quan chỉ huy của họ xuống dưới sương mù đen, cũng không thấy một chút tin tức nào gửi lên lại.
Trong phòng dưới tường thành, Biên Duyên hoàn thành một ngày tu luyện rồi bước vào đại sảnh. Cô nhìn thức ăn chưa động đến trên bàn cơm, lắc đầu bưng chúng vào nhà bếp.
Đợi sau khi đồ ăn hâm nóng lại lần nữa, cô bưng thức ăn lên lầu, đi đến cửa phòng Lạc Hồng.
"Lạc Hồng, cậu có bên trong không?" Cô gõ cửa nhưng không nghe phản hồi, nên đứng trước cửa phòng của cậu ta mà thét lên.
"Cậu ở bên trong đúng không, nếu cậu không trả lời thì tôi vào đấy." Cô đã đoán trước tình hình, nên lần này đã cầm theo chìa khóa đi lên. Ngay khi cô cắm chìa khóa vào ổ, thì cửa đột ngột mở ra trước mặt cô.
"Cuối cùng thì anh ấy là anh trai của ai thế chứ? Ngay cả chìa khóa phòng cũng đưa cho cô." Lạc Hồng nhìn Biên Duyên đứng trước cửa, cố nén cơn tức giận mà nói.
"Vì anh cả lo lắng cho cậu đấy, cậu ăn cơm đi." Nói xong, Biên Duyên bưng bàn ăn đi vào. Từ sau khi nhóm Vân Tô vào sương mù đen, anh cả cũng thả cậu ta ra, Lạc Hồng về nhà cầm tinh hạch hăng hái tu luyện. Nhưng nhóm người Vân Tô vẫn không đi lên đúng thời gian đã định sẵn trước đó, Lạc Hồng cảm thấy cả cơ thể bắt đầu ủ dột.
Còn chìa khóa trong tay của cô, ngày đầu tiên anh cả ép buộc Lạc Hồng về đã đưa cho Biên Duyên rồi. Nhưng mà cô vẫn chưa từng dùng tới nó thôi.
"Chị Biên, chị nói xem bây giờ anh trai tôi ra sao rồi?" Lạc Hồng ngồi vào bàn, cầm chiếc đũa không ăn mà đâm vào trong thức ăn, gương mặt non nớt đã hanh hao, nhưng đôi mắt tam giác của cậu ta có chút phản chủ, trong đó chứa đầy sự lo âu.
"Bây giờ, Vân Tô không chỉ là dị năng giả cấp bốn mà còn có một con bài tẩy khôi phục siêu mạnh mẽ. Vốn dĩ họ chưa lên đúng thời gian hẹn trước, có lẽ vì chưa tìm được nhóm Âu Lạp, cậu cứ tin tưởng vào anh trai của mình đi." Biên Duyên nhìn thiếu niên này, nở nụ cười dịu dàng. Cô nhìn thấy cậu ta đang rất tự trách bản thân, mỗi ngày còn cố gắng tăng cường tu luyện, chắc chắn đang thầm nghĩ giảm bớt thời gian chơi đùa của mình để tu luyện, lần tới có thể giúp được anh trai của mình.
"Còn nữa, tu luyện phải đi đôi với chất lượng, giống như cậu cứ hấp thụ năng lượng tinh hạch mà không chịu củng cố nó thì không được." Cô quay đầu nhìn trên sạp hàng đầy tinh hạch ở giữa phòng, rồi thu tầm nhìn lại đẩy bát cơm đầy thức ăn đến trước mặt cậu ta.
"Chị Biên, em hỏi thật nha. Có phải gần đây chị với anh trai đang hẹn hò không?" Lạc Hồng nghe thế im lặng một lúc, rồi dừng lại động tác đâm cơm của mình, ngẩng đầu nhìn Biên Duyên với gương mặt đầy phức tạp.
"Cái gì cho cậu ảo giác như vậy thế? Tôi với anh ấy nhiều lắm cũng là bạn bè thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận