Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 48: Vô Đề
Cố Hàm Ngọc cười nhận lấy đũa Thích Uyên đưa cho cô ta, ngửi mỳ dương xuân thơm phức, cô ta cúi đầu ăn, mặc dù bây giờ thực ra không có khẩu vị nhưng đầu bếp dị năng trong đội đã nấu xong mỳ dương xuân, cô ta không thể lãng phí đồ ăn người khác bỏ nhiều công sức ra làm.
Ăn xong bữa sáu, hai người chào tạm biệt đội viên xong lập tức lên xe lái về phía chợ bên rìa thành phố.
Mà mấy người Thích Uyên không hề biết rằng tin tức bọn họ chạy đến chợ rất nhanh đã truyền đến khu ở của đội Chấp Băng cách biệt thự họ không xa.
Trong thư phòng, Vân Tô mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái ngồi trước bàn, mà trên trang giấy màu trắng trước mặt anh là mấy cái tên bị anh khoanh lại, tên dùng bút mực đen viết lại, cũng có dùng bút đỏ khoanh lại, trong số tên đó có người anh từng gặp, cũng có người anh chưa từng gặp.
Nhìn tên trên đó, Vân Tô nâng tay lấy kính gọng vàng trên mũi xuống, ngón tay thon dài xoa xoa sống mũi rồi chuyển sang bên huyệt thái dương xoa.
Nghĩ đến việc gần đây xảy ra, khí thế dịu dàng quanh người anh gần như trở lên sắc bén trong mấy lần hít thở, mắt phượng hơi híp, đáy mắt thâm trầm.
“Ha!” Anh đang xoa huyệt thái dương không biết đột nhiên nhớ ra điều gì, đôi môi mỏng đột nhiên bật cười một tiếng, tiếng cười này đầy sự chế giễu.
Vận mệnh của Vân Tô anh không ai có thể khống chế, cho dù là ông trời bây giờ anh cũng sẽ không cho cơ hội sắp xếp cuộc đời mình.
Nâng mắt nhìn trời, ngoài cửa sổ sát đất mở ra, trên bầu trời trong xanh có mấy đám mây hình thù kỳ lạ, bầu trời trong như vậy nhìn có vẻ còn trong xanh hơn cả bầu trời trước tận thế.
Một cơn gió thu thổi qua vừa thổi bay rèm cửa, tờ giấy trên bàn không có bút đè đột nhiên bị gió lạnh thổi bay khỏi bàn, lúc nó sắp rơi xuống đất, tay phải của Vân Tô hơi động, trang giấy theo gió bay đến trước mặt anh, nhìn mấy cái tên trên đó, năm ngón tay của Vân Tô hơi xoa, vô số ngọn dao gió hình thành bao quanh tờ giấy.
Lúc này tờ giấy bị dao gió cắt thành mảnh vụn, đến cả mực trên giấy cũng nhòe đi.
“Chú Tần, chuẩn bị xe đến chợ.” Vân Tô dùng vụn giấy tạo thành hai chữ trên bầu không khí xong thì xua tay đưa toàn bộ vào trong thùng rác, xong mới cầm bộ đàm trên bàn nói, giọng nói dịu dàng khiến người ta không thể nghe ra những bạo ngược che giấu dưới đáy mắt anh.
Thay một bộ vest đen, nhìn bản thân trong gương, chỉ chớp mắt đã trở thành công tử ca dịu dàng như ngọc.
Biên Duyên không hề hay biết ba người đã chạy về phía chợ, cô lúc này đang xử lý một con dị thú cấp hai, bồ câu xanh nghe nói chất thịt non mềm, dinh dưỡng phong phú, Biên Duyên chuẩn bị dùng nó hầm canh cho An An.
Hơn nữa lúc bỏ bồ câu xanh vào trong máy chuyển hóa năng lượng, Biên Duyên không hề rút toàn bộ năng lượng trong cơ thể nó ra mà để lại một phần năm trong đó, như vậy thì, năng lượng dung hòa trong thịt bồ câu sẽ từ từ thấm vào cơ thể An An, đợi thời cơ đến không chừng An An có thể thức tỉnh dị năng.
Nguyên liệu tốt như vậy căn bản không cần dùng cùng với nguyên liệu phụ quá phức tạp, Biên Duyên cho nó vào chuyển hóa năng lượng loại bỏ tạp chất xong trực tiếp bỏ vào nồi đã có mấy miếng thuốc, sau khi đun lửa lớn nước sôi thì chuyển về lửa nhỏ từ từ hầm.
Bắt đầu hầm bồ câu, cô thả sườn đã chuẩn bị sẵn vào trong nồi lớn, đồng thở mở bếp hầm, hôm nay có việc vì vậy cô định làm món sườn hầm củ cải đơn giản lại thanh đạm, mặc dù thanh đạm nhưng mùi vị tươi mới.
“An An, chốc nữa mẹ có khách, con có thể đồng ý với mẹ chốc nữa chơi với anh Dương Quang trên xe, mẹ không gọi thì không xuống không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận