Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 248: Vô Đề
Anh Năm nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, anh ta khó chịu liếc nhìn mấy người khác, sau khi dặn dò hai người phải cẩn thận, anh ta đưa mọi người rời đi, tuy anh ta rất muốn ở bên cạnh Biên Duyên, nhưng những người bị thương không thích hợp ở lại đây.
Ùng ục ùng ục...
Khi trong đầm lầy xuất hiện một đống bong bóng, một con quái vật xấu xí có chiều cao tương đương Biên Duyên bước ra khỏi đầm lầy.
Nó xuất hiện với phong thái uy nghiêm, uy thế tỏa ra xung quanh nó rất rõ ràng.
Sau khi ra khỏi đầm lầy, nó giơ thẳng tay lên chỉ vào tiểu quái xấu xí trước mặt Biên Duyên, ý định rất rõ ràng, thả nó ra.
Biên Duyên đứng gần đầm lầy thậm chí có thể nhìn thấy những tiểu quái xấu xí khác đang run rẩy trốn sau lưng nó.
Người cô muốn tìm đã được đưa ra ngoài, nên cô cũng không nhiều lời, cô phất tay một cái, tiểu quái xấu xí lập tức quay về trong tay con quái vật xấu xí.
Tiểu quái xấu xí thấy người thân của mình thì bám lấy nó và kêu oa oa không ngừng, Biên Duyên đứng cách đó không xa cảm thấy sắc mặt quái vật xấu xí tối sầm lại, sau đó nó nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, sau đó nó giơ tay tát thật mạnh vào tiểu quái xấu xí làm nó rớt xuống đầm lầy.
Biên Duyên và Vân Tô đứng gần đầm lầy trơ mắt nhìn quái vật xấu xí lắc đầu, sau đó nó từ từ chìm xuống đáy đầm lầy.
Cục diện căng thẳng không xuất hiện như dự kiến, giao dịch giữa hai bên kết thúc trong hòa bình làm hai người không ngờ tới, cho đến khi họ bước ra khỏi khu rừng, vẻ mặt hai người vẫn tràn đầy cảm xúc phức tạp.
Con quái vật xấu xí nói đạo lý như vậy đúng là làm bọn họ bất ngờ.
Nhưng dù sao nó cũng đã có chút trí tuệ và cảm nhận được thực lực của hai người, nó cũng biết rõ nếu đánh nhau với họ sẽ rất khó an toàn rời đi, nếu đã vậy, hai bên đều xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra là tốt nhất.
Nếu đúng như vậy, nó đúng là một con quái vật xấu xí thông minh!
Sau khi rời khỏi khu rừng, họ băng qua thảo nguyên trở về doanh trại họ nghỉ ngơi hôm qua, cả nhóm mới phá vỡ bầu không khí im lặng và nói chuyện.
Bởi vì dị năng giả hệ mộc trong đội liên tục trị thương cho đồng đội trong đầm lầy, nên anh ta đành dùng tinh hạch hồi phục dị năng trong cơ thể, dù sao đồng đội vẫn đang chờ anh ta chữa trị.
"Chị Biên, sao chị cũng tới đây rồi?" Khi mọi người ngồi quanh đống lửa sưởi ấm, Triệu Khuyển nhìn Biên Duyên đang băng bó vết thương trên cánh tay cho anh ta, thắc mắc hỏi.
"Tới đây tìm các cậu, trái lại mấy cậu sao lại trông chật vật như vậy." Có tới năm sáu dị năng giả cấp ba, nhưng lại không có một ai còn nguyên vẹn, không ai không bị thương cả, đặc biệt là Âu Lạp và Triệu Khuyển, nếu không phải có dị năng giả hệ mộc liên tục chữa trị cho họ thi họ sớm đã chết rồi.
"Nơi này quá nguy hiểm, nhân phẩm bọn tôi cũng không tốt, không có ngày nào được bình yên cả." Triệu Khuyển nghe vậy đành cười khổ, từ khi đến thế giới này, bọn họ vừa phải chạy trốn vừa phải đi tìm người đi lạc.
"Nhân phẩm của các cậu đúng là tệ thật." Biên Duyên liếc mắt nhìn mọi người, ánh mắt rất phức tạp, bọn họ đều là những người tới thế giới sương mù, nhưng họ là những người trong đoàn gặp phải nhiều chuyện nhất.
"Tên họ Kỳ của đoàn Liệt Hỏa sao lại đi cùng các cậu? Bọn họ cũng đến đây sao?" Triệu Khuyển nghiêng đầu nhìn Kỳ Chu Nham đang đun nước sôi bên đống lửa, trong lòng anh ta rất thắc mắc sao Kỳ Chu Nham lại đi cùng Biên Duyên và Vân Tô.
"Không chỉ Liệt Hỏa, những lối vào sương đen khác cũng có người đi vào rồi, nhưng các cậu không có gặp bọn họ thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận