Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 42: Vô Đề

“Không cần, à đúng rồi, đứa trẻ không phải của anh ta, vì vậy làm phiền bà lúc trở về nói với anh ta, từ nay trở đi tôi và anh ta không quen biết, không còn liên quan gì nữa, hủy bỏ hôn ước, sau này nam lấy vợ nữ gả chồng đều không liên quan.” Biên Duyên nhìn Biên Châu Huệ nhàn nhạt mở lời, người khác không biết bản thân Thích Uyên chẳng nhẽ không biết sao, anh ta chưa từng chạm đến nguyên chủ, đứa trẻ sao có thể là của anh ta, cũng chỉ có một nhà Biên Châu Huệ mới dám mang tin tức giả đến tống tiền.
Cũng không sợ con gái cưng của tác giả tức giận giải quyết toàn bộ bọn họ hả.
“Tiểu Duyên, đừng hành động theo cảm tính.” Biên Châu Huệ lạnh mặt, giọng điệu cũng trầm xuống.
“Còn cả mấy người nữa, sau này tốt nhất đừng đến chỗ tôi, ban đầu tôi có lòng tốt thu nhận mấy người, cuối cùng bị mấy người đuổi ra khỏi nhà, Biên Châu Huệ, trăm năm sau xuống đi ngục, bà có sợ cha tôi tận tay lột da bà, ồ, sau rồi, cha tôi tốt, ông ấy nên ở trên thiên đường, chỉ sợ không gặp được người rơi vào địa ngục như mấy người, vì vậy nhân lúc tôi chưa tận tay lột da bà, bà tốt nhất chủ động rời khỏi đây.” Biên Duyên chỉ ngồi yên lặng ở đó, khuôn mặt bình tĩnh mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng đôi mắt đen nhánh đó lại khiến sống lưng Biên Châu Huệ lạnh lẽo.
“Dì, dì đi trước, lần sau lại đến thăm cháu.” Nói xong, Biên Châu Tuệ trong nháy mắt đứng lên, vỗ mông một cái liền nhanh chóng rời khỏi chợ.
Đứng ở cửa chợ Biên Châu Tuệ vẫn có cảm giác sợ hãi như lúc nãy, vừa rồi khi nhìn vào ánh mắt của cô không biết vì sao bản thân bà ta luôn có một loại cảm giác quỷ dị như là tâm tư của mình hoàn toàn bị cô nhìn thấu, còn có lời nói sau đó của cô càng khiến cho cả người bà ta lạnh run.
Hiện tại chỉ vừa mới bao lâu không gặp, Biên Duyên sao lại trở nên xa lạ như thế, bà ta vẫn nhớ rõ trước kia khi cô vừa mới đến thành Tây, cô cùng với những người được gọi là bạn của mình khi nhắc đến Thích Uyên đều trưng ra bộ dáng điên cuồng, vậy mà lúc này còn chưa qua một tháng không ngờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Xuyên qua khe hở, nhìn chiếc xe kết hợp với nhà yên tĩnh đậu ở trong chợ Biên Châu Tuệ không cam lòng nghiến chặt răng, nếu bà ta không chiếm được hời ở đây vì thì tạm thời đành phải tìm người khác bù số tiền kia qua vậy.
Chỉnh đốn lại cảm xúc, bà ta kéo quần áo lại quần áo cho ngay ngắn rồi xoay người đi về phía sân ga đón xe năng lượng di chuyển tới khu Nhất Nhai.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, một mưu kế chậm rãi sinh ra trong lòng bà ta.
Một giờ sau, Biên Châu Tuệ đứng ở trước cửa biệt thự của Đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa bấm chuông cửa.
“Anh Thích ở lầu hai, tôi dẫn bà đi.” Mở cửa chính là Cố Hàm Ngọc mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc đen dài chạm eo, gương mặt trái xoan hoàn mỹ kết hợp với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn tươi cười, hơn nữa do có dị năng nên nhất cử nhất động của cô ta cũng đều mang theo một cỗ lực lượng.
Lúc cô ta mở cửa ánh mắt hơi hướng về phía sau Biên Châu Tuệ đảo qua, nhìn thấy bà ta chỉ đến một mình đáy mắt tuy rằng mang theo nghi hoặc nhưng vẫn tươi cười dẫn người vào.
“Anh Thích, dì Biên tới rồi.” Dọc theo cầu thang đi lên, Cố Hàm Ngọc dẫn người vào bên trong, gõ cửa rồi nói.
“Vào đi.” Thích Uyên vừa nghe được danh người đến giọng nói liền lạnh xuống vài độ, bởi vì hôm nay anh ta đã bảo Biên Châu Tuệ đi đón mẹ con Biên Duyên, mà mỗi khi nhớ tới Biên Duyên cả người anh ta đều không tránh khỏi lộ ra một cảm giác khó chịu.
“Người kêu bà dẫn đến đâu?” Cửa phòng vừa mở ra, Thích Uyên đợi mấy giây vẫn không thấy phía sau Biên Châu Tuệ có người tiến vào, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận