Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 312: Vô Đề

Mặc dù ông ta đã nghe Biên Duyên nhắc nhở trước rằng những học giả này biết tiếng Trung, nhưng cũng không thể ngờ đến việc chính bản thân hoàng tử Nixon cũng phát âm rõ ràng được như vậy, hoàn toàn có thể trao đổi trực tiếp mà không cần thông qua bất kỳ phiên dịch viên nào.
Trưởng khu Lục cười bắt tay với hoàng tử nói: “Hoàng tử khách sáo quá, các vị từ xa tới đây, trước tiên để tôi dẫn đoàn tới nơi nghỉ ngơi, sau đó mở tiệc xem như chào đón mọi người.”
Hoàng tử trông có vẻ là người dễ nói chuyện: “Làm phiền trưởng khu rồi.”
Chỉ là khi nhìn đến Biên Duyên cùng Vân Tô đang đứng bên cạnh, hoàng tử Nixon đột nhiên dừng bước nói: “Các vị đều rất mạnh.” Ở Thú Tâm Thành, anh ta đã được xem như là thiên tài hiếm khó, nhưng không nghĩ đến tại nơi này ấy thế mà còn có những kẻ có thể so ngang tài với anh ta.
Biên Duyên chỉ cười đáp lại một câu: “Thực lực của hoàng tử cũng không kém chút nào.”
Trong mắt hoàng tử không khỏi dâng lên ngọn lửa hiếu thắng, những kẻ cường giả cùng lứa này hoàn toàn khơi dậy ý chí chiến đấu của anh ta: “Khi nào có thời gian, mong được các vị chỉ dạy nhiều hơn.”
Vân Tô nghe vậy thì gật đầu đồng ý: “Được thôi, nhưng bây giờ hãy để hoàng tử đi nghỉ ngơi trước đã.”
“Vị này nói đúng lắm.” Hoàng tử nhìn về phía sau, rồi cùng trưởng khu rời khỏi vực sâu dưới lòng đất. Thế nhưng sau khi lên xe, Biên Duyên thấy lão già kia nói chuyện với hoàng tử xong, hoàng tử lập tức quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Khi xe chở đoàn đại sứ đi vào cổng thành Tây, nhìn thấy hai bên đường dân chúng đã đứng chật kín, sau khi được trưởng khu Lục giải thích, hoàng tử mới ra hiệu cho tài xế giảm tốc độ xe lại, tiếp đó mới mở cửa xe, mỉm cười và vẫy tay với mọi người bên ngoài.
Trong lúc người dân còn hò hét, hoàng tử cũng bị cảnh vật xung quanh hấp dẫn ánh nhìn, nhưng vì muốn giữ phong thái hoàng tộc, anh ta cũng không dám làm ra hành động gì quá phận.
Dù sao thì bây giờ anh ta là đại diện của thế giới trong lòng trái đất, không thể làm ra bộ dáng cái gì cũng mới lạ như vậy được, anh ta chỉ có thể đè nén tất cả sự hứng thú đó lại trong lòng.
Ngay cả khi trong lòng đã đặt ra hàng ngàn hàng vạn câu hỏi thì trên khuôn mặt luôn phải mang một sự điềm tĩnh không chút thay đổi nào.
Mà Biên Duyên ngồi ở hàng ghế sau nghe thấy tiếng la hét đầy phấn khích của các cô gái, khóe miệng không nhịn được giật liên hồi, xem ra sau chuyến thăm hỏi lần này, hoàng tử Nixon sẽ thu về rất nhiều fan hâm mộ đây.
Vẻ ngoài điển trai của hoàng tử Nixon còn tạo nên làn sóng ảnh hưởng nhiều hơn cả tin tức đoàn đại sứ của lõi trái đất đến thăm quan.
Cùng lúc này, Biên Duyên cũng nhận được một tin tức khác từ Vân Tô, đó là Thích Uyên – nhóm người xuống vòng xoáy sương mù đen ngay sau bọn họ đã trở về vào đêm qua cùng với đội ngũ bảo vệ Cố Hàm Ngọc.
Sau khi biết tin, Biên Duyên tính toán thời gian một lúc, hình như đã trôi qua hơn một tháng trời rồi, chỉ là điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là ở dưới đó Thích Uyên ấy thế mà gặp được bọn họ.
Và hơn thế, ngay buổi sáng hôm đó khi Biên Duyên đưa An An đi học, cô đã chạm mặt Thích Uyên ngay ở cổng biệt thự.
“Hàm Ngọc chết rồi.” Thích Uyên nhìn thấy Biên Duyên thì dừng bước chân, đôi mắt lạnh lùng của anh ta hiện rõ sự phức tạp.
“Tôi nghe nói anh trở về cùng nhóm sát thủ mà cô ta thuê. Nếu đã như vậy, hẳn là anh cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó.” Biên Duyên cau mày, thấy hơi khó hiểu về ý nghĩa trong lời nói kia của Thích Uyên, lẽ nào anh ta định báo thù thay cho Cố Hàm Ngọc, hay là muốn hối lỗi gì ở đây.
“Tôi biết rồi, vậy nên cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận