Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 205: Vô Đề

"Được." Lạc Hồng nghe vậy thì quay đầu nhìn cô một cái, hai ngày nay thấy quan hệ của cô với đoàn viên của Thích Uyên ngày càng tốt, thành thật mà nói thì trong lòng cậu ta có chút lo lắng chị Biên sẽ chọn ở lại trong đoàn đội của đám Thích Uyên. Dù sao thì bọn họ cũng đã chuẩn bị sung túc, đi theo bọn họ thì hệ số an toàn của cậu ta và Biên Duyên quả thật sẽ tăng lên rất nhiều.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy, cho tôi tham gia với được không?" Anh Năm nở nụ cười lưu manh thả chậm bước chân đi đến bên cạnh Biên Duyên.
"Giới tính của tôi và anh không hợp, không tham gia được." Biên Duyên nghe vậy thì quay đầu nhìn anh ta một cái, nhớ tới lời anh ta đã nói với Thích Uyên đêm đó, Biên Duyên cười nói xong với anh ta thì bước nhanh đến bên cạnh một cô gái trong đoàn.
"Giới tính không hợp? Chẳng lẽ Lạc Hồng cậu lại hợp với cô ấy hay sao?” Anh Năm nhìn bóng lưng Biên Duyên rời đi, nhướng mày quay đầu lại nhìn về phía Lạc Hồng, trong lời nói có ý ám chỉ.
"Chuyện này anh không cần quan tâm, anh chỉ cần biết chị Biên không muốn nói chuyện với anh là được." Lạc Hồng thấy chị Biên rời đi thì vẻ mặt hớn hở nhìn anh Năm một cái, nói xong cũng nhanh chóng bước đến bên cạnh những người khác.
Anh Năm nhìn bóng lưng Lạc Hồng rời đi thì vẻ tươi cười trên mặt dần tắt, nơi sâu trong đáy mắt cũng càng ngày càng sâu, nếu bỏ qua nụ cười lưu manh của anh ta thì trông anh ta lúc này cứ như đã biến thành một người khác, toàn thân đều để lộ một luồng hơi thở nguy hiểm.
Biên Duyên như cảm giác được cái gì nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, vẫn chỉ thấy khuôn mặt của anh Năm mang theo ý cười lưu manh.
"Nghỉ ngơi một chút đi." Thích Uyên thấy phía trước là một cánh đồng hoa rực rỡ thì giơ tay lên ra hiệu cho đội ngũ ngừng lại.
“Đẹp quá!” Cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu, đủ loại hoa chưa từng được trông thấy, từng con bướm màu bạc đang nhảy múa xung quanh chúng, hình ảnh này nhìn thế nào cũng giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
"Chụp ảnh, lấy mẫu, đừng đi vào quá sâu." Trong rừng rậm nguy hiểm lại đột nhiên xuất hiện một cánh đồng hoa tuyệt mỹ như vậy, vẻ mặt Thích Uyên không có nửa phần vui sướng, ngược lại dặn dò cấp dưới phải càng thêm cẩn thận.
Mấy nữ sinh nghe xong thì tuy ngoài mặt đồng ý nhưng tâm trí đã sớm bay đến giữa cánh đồng hoa, giờ phút này, bọn họ chỉ cảm thấy mình chính là con bướm đang bay múa trong cánh đồng hoa kia.
"Đoàn trưởng, đã lấy mẫu xong, không phát hiện ra có chỗ nào không ổn." Sau khi người thu thập cất hết đồ đạc vào trong ba lô thì đi tới trước mặt Thích Uyên báo cáo lại, có lẽ là cánh đồng hoa này thật sự chỉ là một cánh đồng hoa mà thôi.
"Năm phút sau xuất phát, mọi người đừng tới gần cánh đồng hoa." Thích Uyên nghe vậy nhưng vẫn vô cùng cẩn thận.
"Rõ." Có người sau khi nhận được mệnh lệnh thì im lặng ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nhưng cũng có người nhìn cánh đồng hoa phía trước nhưng tâm trí đã sớm bay vào giữa cánh đồng hoa.
Biên Duyên ngồi ở trên một tảng đá uống nước nhưng hai mắt vẫn nhìn về phía giữa cánh đồng hoa, sau khi kích hoạt toàn bộ giới hạn phạm vi thì cô có thể nhìn rõ ở giữa cánh đồng hoa, dưới sự che lấp của đám hoa tươi bướm đẹp, rễ hoa rậm rạp đều bị bao phủ bởi xương trắng.
Cho nên Thích Uyên cẩn thận là đúng, cánh đồng hoa này cũng không đẹp như vẻ bề ngoài của nó.
Thời gian trôi qua, đoàn người lại xuất phát.
"Cô Biên, cho cô này." Bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì anh Năm từ phía sau đã đuổi theo bước chân của Biên Duyên, lúc anh ta nói chuyện, một bó hoa tươi xinh đẹp đồng thời được đưa tới trước mặt cô.
"Cảm ơn, nhưng tôi không thích hoa." Biên Duyên nhìn bó hoa trong tay anh ta một cái nhưng rồi cũng không đưa tay ra nhận lấy.
"Cô không thích hoa à…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận