Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 80: Vô Đề
Sau khi các thành viên trong đội biết là không thể, mặc dù ngoài mặt than vãn, nhưng họ thường nhờ Triệu Khuyển bí mật mang đồ ăn về cho họ, đừng nghĩ rằng anh không biết.
"Không sao đâu, buổi tối gặp anh tôi sẽ mang theo đồ ăn." Biên Duyên nghe vậy thì cười cười, nếu Vân Tô muốn ăn đồ ăn cô nấu thì cứ nói thẳng ra, lấy cớ rõ ràng như vậy ai nghe mà không hiểu.
"Buổi tối dẫn An An theo đi, lúc cô huấn luyện tôi sẽ trông chừng cậu bé cho." Vân Tô nghe cô đồng ý thì khóe miệng không tự chủ cong lên.
“Được, vậy tối nay tôi phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn rồi.” Biên Duyên cười đáp lại.
"Tôi rất mong chờ, tối gặp lại.”
“Tối nay gặp.” Biên Duyên nói xong liền cúp điện thoại.
Một bên khác, nhìn màn hình đã tắt, trong mắt Vân Tô hiện lên nụ cười thỏa mãn, vừa sờ bụng mình vừa nói chậm rãi: "Rốt cuộc hôm nay mới có thể an ủi mày một chút.”
Sau khi cúp điện thoại, cô mỉm cười cất điện thoại vào ngăn tủ phía trên rồi bắt đầu thắt tạp dề tiếp tục làm việc, vừa rồi cô nói chuyện với Vân Tô thì không cảm giác được, cho đến khi cúp điện thoại mới nhận ra rằng hai người họ đã nói chuyện với nhau được hơn nửa tiếng rồi.
Vớt gạo đã ngâm ra và để ráo nước, rồi cho các nguyên liệu cần thiết khác vào bộ chuyển hóa năng lượng, cắt chúng thành sợi nhỏ và khối cần dùng.
Sau khi cắt và rửa sạch thịt, cô cho thịt vào nồi, thêm nước lạnh và vài lát gừng để thịt ra bớt máu, sau khi mở vung cô nhanh tay hớt bọt rồi cho xì dầu, muối, bột thì là, bột tiêu và các nguyên liệu khác để bắt đầu nấu.
Sau khi thịt cừu chín, cô bắc chảo khác đun nóng dầu, khi dầu nóng thì cho thịt vào xào săn, sau đó cho hành tây vào xào thơm, sau đó cho cà rốt bào sợi vào, cuối cùng cho gạo đã ráo nước lên trên, sàn đều ra rồi mới cho nước thịt cừu vừa nấu vào, bước tiếp theo chú ý đun nhỏ lửa.
Khi nước trong nồi sôi lên, một mùi thơm ngào ngạt cũng tỏa ra từ trong nồi.
Mùi hương thoang thoảng thu hút ánh mắt của những người bán hàng xung quanh, không thể không hướng về phía xe bán đồ ăn.
Tất cả mọi người sau khi ngửi thấy đều không nhịn được, cuối cùng cũng chờ đến khi Biên Duyên treo biển bán hàng.
Tấm biển vừa được treo, các chủ sạp lập tức chạy đến xe đồ ăn, hai tinh hạch một phần cơm chính thức được bày bán.
Vừa mở nắp ra, một hộp cơm dẻo thơm hiện ra trước mắt, hành tây xắt hạt lựu, cà rốt đỏ au bào sợi, bên trong là những miếng cơm vàng óng ả, hòa quyện cùng những miếng thịt thơm lừng, ăn một phát là thỏa mãn.
Khách đến mua đồ ăn đều cười hớn hở, đang định đi về chờ lực lượng lao động của nhà mình về cùng nhau ăn, người chưa xếp hàng nhìn những người xung quanh đã mua được thì không ngừng nuốt nước bọt.
Xếp hàng dài như vậy nhưng lại vô cùng hài hòa, mọi người đều chờ tới lượt mình, xếp hàng mà không gây ồn ào, cảnh tượng này đặc biệt nổi bật giữa khu chợ đông đúc ầm ĩ, giống như một dòng suối trong vắt giữa trận lở đất.
Sau bữa tối, Biên Duyên dọn dẹp bên trong lẫn bên ngoài xe, sau đó cầm hộp cơm giữ nhiệt chuẩn bị lên đường.
“Tiểu Duyên, đưa An An ra ngoài tiêu cơm ha.” Bên ngoài xe, Hạ Thu Ca nhìn hai mẹ con bọn họ, trong mắt mang theo ý cười.
"Ừm, đi dạo một chút." Biên Duyên trả lời Thu Ca rồi mỉm cười và gật đầu với những người còn lại trong gia đình cô ấy.
“Đi đường cẩn thận, về sớm một chút.” Ở chung một đoạn thời gian này, quan hệ của Thu Ca và cô càng ngày càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận