Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 168: Vô Đề

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, từ một sinh vật khổng lồ, anh đã biến thành thân thể con người như ban đầu.
Chờ đến khi những người khác đi từ hang động phía trên rừng rậm tới đây, họ nhìn thấy một nửa thi thể máu me của quái vật và Vân Tô đang nằm trong bụi cỏ gần đó, thân thể của anh bị cỏ che lấp.
Biết đại ca không sao, họ cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi liên hệ những người khác tới, Triệu Trần đi tới bên cạnh vách đá, anh ta tin rằng đại ca sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội của họ.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ mặc áo khoác xong thì đi đường cũng không nổi của đại ca, họ cũng biết loại dị năng thứ hai của đại ca gây tổn hại rất lớn đến cơ thể.
Sau khi trị liệu sư được đưa tới, đại ca phải trị liệu nửa giờ mới nói được một câu.
Mà câu đầu tiên anh nói là cho người gác ở đây, sau đó vừa để trị liệu sư chữa trị, vừa nói cho phó đoàn trưởng Lạc về chuyện xảy ra ở chỗ này, sau đó lại nói qua qua kế hoạch của anh rồi mới được đưa về thành.
Nghe tình huống mà Triệu Trần miêu tả xong, trong mắt Biên Duyên cũng tràn đầy sự khiếp sợ, so với dị năng của cô, dị năng đồng hóa sao chép của Vân Tô chỉ sợ còn khiến người ta kiêng kị hơn.
Về phần sương đen dưới đáy vực, còn có hai người bị cuốn vào trong đó, Biên Duyên nhìn nhìn Vân Tô, cô cũng lờ mờ đoán được suy nghĩ của anh rồi.
“Đã biết được xuất xứ của dị thú, lập tức sắp xếp các dị năng giả đến dưới vực sâu, trước khi dị thú xuất hiện thì lợi dụng bạo phá để ép các dị thú muốn tới gần phải trở về, những con lọt lưới leo lên trên thì giao cho các dị năng giả giải quyết. Về phần quái vật, nếu lại có quái vật nữa thì dùng đạn pháo gấp bội, tuyệt đối không thể để nó rời khỏi vùng sương đen.” Đúng lúc này, điện thoại bên người Vân Tô vang lên, sau khi nghe máy thì anh nói với người ở đầu dây bên kia.
Nếu đã biết dị thú đến từ đâu thì họ cũng không cần trông giữ ở tường thành nữa, theo như lời anh nói, tuyệt đối phải bóp chết chúng ở dưới vực sâu.
“Về Tần Cố và Âu Lạp, chờ tôi khỏe lại rồi thì nhất định sẽ đích thân đưa họ trở về.” Nhìn các anh em đã vào sinh ra tử cùng mình từ khi tận thế đến, Vân Tô buông điện thoại xuống, anh nhìn bọn họ với biểu cảm rất nghiêm túc.
Lạc Hồng đang trị liệu cho anh, nghe vậy thì ánh mắt cậu ta trở nên phức tạp, một con quái vật đã khó đối phó như vậy, sinh vật bên dưới đó còn khủng bố cỡ nào, nhưng mà cậu ta biết tính của anh họ, cho nên cũng không nói gì thêm.
“Không còn sớm nữa, mọi người dùng bữa sáng rồi về phòng nghỉ ngơi đi, hôm nay cô vất vả rồi.” Vừa vào cửa anh đã ngửi thấy mùi hương trong không khí, người có thể nấu ra hương vị như vậy chỉ có một mình Biên Duyên mà thôi.
“Tôi chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi, tôi đỡ anh đi lên, anh cũng phải nghỉ ngơi, Lạc Hồng cũng đi lên rồi trị liệu tiếp đi. Bánh bao và cháo đều ở trong phòng bếp, mọi người tự lấy mà ăn.” Nói xong, Biên Duyên đi đến bên cạnh sofa rồi khom lưng đỡ anh dậy.
Lạc Hồng thấy vậy cũng nâng một bên còn lại, những người khác vội vàng nhường đường cho họ.
Về phần Vân Tô, khi Biên Duyên khom lưng đỡ anh, anh lơ đãng nhìn cô một cái, sao tự nhiên cô lại tới dìu anh vậy?
Biên Duyên cũng không biết Vân Tô nghĩ gì, chỉ là trên đường đi lên tầng thì cô lặng lẽ dùng dị năng kiểm tra thân thể của anh, vừa kiểm tra xong cô cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì lúc này năng lượng trong cơ thể Vân Tô đã cạn kiệt, nếu không nhanh chóng hấp thu năng lượng để bảo dưỡng dị năng hạch, vậy thì cơ thể của anh sẽ bị di chứng rất nặng.
Khó trách Lạc Hồng truyền cho anh nhiều năng lượng sinh mệnh như vậy cũng không có tác dụng quá lớn, bởi vì lúc này anh không chỉ bị thương ở mỗi cơ thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận