Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 294: Vô Đề

Đau dài không bằng đau ngắn, Biên Duyên quyết định chặt đứt mối tương tư của anh Năm ngay hiện tại. Dù sao cô rất vui khi có anh Năm làm bạn, cô không hy vọng sau này sẽ mất đi người bạn này.
“Tiểu Duyên, cô tàn nhẫn thật đó. Vốn dĩ cô cũng đâu cần nói toạc ra như thế.” Anh Năm nghe cô nói xong thì cười khổ một tiếng, sao anh ta lại không biết chứ, với Biên Duyên mà nói, cô chỉ coi anh ta là bạn bè, dù anh ta có thay cô bị thương đi chăng nữa thì tình cảm cô dành cho anh ta cũng không vượt qua giới hạn giữa những người bạn. Chẳng qua là anh ta vẫn tự lừa mình dối người, hy vọng một ngày nào đó Biên Duyên có thể phát hiện ra điểm tốt của anh ta sau đó thích anh ta. Nhưng mà bây giờ ngay cả một chút ảo tưởng ấy của anh ta cũng bị Biên Duyên đánh nát, quả thật là cô không hề để lại bất cứ khe hở nào cho anh ta.
----------
Cô gái này thẳng thắn và tàn nhẫn thật!
“Tôi không muốn anh lún càng sâu, cũng không muốn mất đi một người bạn như anh.” Biên Duyên mím môi nghiêm túc nhìn thẳng vào anh ta. Anh Năm là người tốt, cô không thể để chút tình cảm này làm chậm trễ anh ta, anh Năm xứng đáng có được người yêu tốt hơn.
“Vậy Vân Tô thì sao? Cô có cảm giác với anh ta không?” Anh Năm nghe vậy thì im lặng một lát sau đó ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt anh ta khiến Biên Duyên cảm thấy khó chịu. Liệu có phải do cô thẳng thắn quá mức hay không?
“Vân Tô hả? Tôi và anh ấy cũng là bạn bè.” Mặc dù có đôi khi cô cảm thấy Vân Tô đang tán tỉnh mình còn cô thì cũng không khống chế nổi khiến cho trái tim đập nhanh hơn vài nhịp. Nhưng mà cô sẽ không hấp tấp bắt đầu một mối quan hệ mới, bởi vì hiện giờ cô không nắm chắc cảm giác của bản thân dành cho Vân Tô là thế nào.
“Tôi hiểu được.” Anh Năm nhìn vẻ kiên quyết trong mắt Biên Duyên đột nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên cảm giác thỏa mãn quỷ dị. Vân Tô muốn theo đuổi Biên Duyên còn phải trải qua con đường dài với nhiều chướng ngại vật nữa.
“Cô không cần nói nữa, tôi hiểu rồi. Cô vất vả mấy ngày mới trở về đây, bây giờ nên vào nghỉ ngơi đi.” Anh Năm thấy cô há miệng định nói gì nữa thì ngay lập tức xen ngang.
“Ừm, đêm nay làm phiền anh rồi.” Biên Duyên biết trong lòng anh ta khó chịu nên muốn yên lặng một lát. Đồng thời cô cũng hiểu được, thời điểm này tốt nhất cô không nên ở đây, nếu như cô muốn cắt đứt tình cảm với anh ta vậy thì phải quyết đoán dứt khoát. Vì thế Biên Duyên lập tức đứng dậy rời đi.
Anh Năm nhìn bóng lưng rời đi chẳng hề do dự của Biên Duyên đột nhiên nhớ tới những khoảnh khắc hai người ở bên nhau trong suốt thời gian này, gân xanh trên mu bàn tay anh ta dần dần hiện rõ.
Gương mặt tươi cười từng thắp sáng trái tim anh bây giờ bị những lời nói từ chối thẳng thừng của cô xé tan ra từng chút một.
Anh Năm tựa lưng lên tảng đá, nhắm đôi mắt phiếm hồng lại.
“Anh yêu em mà…” Bóng người trong suy nghĩ của anh ta càng ngày càng xa. Anh Năm khẽ lẩm bẩm một mình nhưng không thể gọi cô quay lại, đột nhiên anh ta bừng tỉnh, cặp mắt nhìn thẳng vào màn đêm xung quanh, khóe miệng cong lên một nụ cười đắng chát.
Dù chỉ là bạn bè thì anh ta cũng cam tâm!
Sớm hôm sau, từ khi chân trời vừa hửng sáng tất cả mọi người đã thức dậy dưới ánh lửa đỏ rực.
Bọn họ chuyển những ba lô xếp đầy tinh quặng chồng chất ở một góc. Những dị năng được đội trưởng Vương dặn dò bắt đầu tiến hành niêm phong hang động ở ngay lối vào, họ làm như vậy để ngăn không cho thú biến dị tiến vào phá hỏng tinh quặng.
Sau khi niêm phong xong, bọn họ nhân tiện làm thêm ký hiệu đánh dấu, chờ các công việc hoàn tất hết thì bên ngoài trời cũng sáng rõ. Tuy rằng đám người không nỡ nhưng có thể vác theo số lớn tinh quặng sau lưng đã khiến bọn họ mừng rỡ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận