Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 140: Vô Đề
Biên Duyên nhìn con địa thú cực kỳ to lớn trước mặt, sau đó lại nhìn chiếc xe dã ngoại vẫn ở chỗ cũ đằng sau rồi thở phào nhẹ nhõm.
Gào!
Con địa thú leo lên mặt đất không chú ý đến Biên Duyên đang cách nó rất gần, nó lắc đầu rũ bỏ lớp bùn đất trên đầu gầm lên một tiếng, hất đầu đâm mạnh vào chiếc xe van bên cạnh.
Vẻ mặt Biên Duyên không tốt nhìn chiếc xe van bị lõm vào.
Ầm ầm...
Biên Duyên đang im lặng đi về phía xe Món Ngon thì mặt đất đột nhiên chấn động, sau đó cô thấy từng con địa thú liên tục chui ra khỏi mặt đất, đôi mắt cô bỗng chốc trở nên đỏ bừng.
Bởi chiếc xe Món Ngon của cô ở giữa đám địa thú này bắt đầu rung lắc, nhất là đất đá do bọn địa thú làm văng ra đập vào cửa sổ xe, mặt đất cũng mạnh mẽ rung chuyển. An An đã tỉnh lại, cậu bé hoảng sợ nhìn cảnh tượng bên ngoài.
Ngoài chợ là cảnh tượng hỗn loạn, từng con địa thú cao lớn bò ra khỏi mặt đất, trên người chúng là lớp vảy màu xanh nâu, trên cái đầu to lớn còn có chiếc sừng vuông, chân sau vững vàng, ba ngón chân trước cong lên, móng vuốt sắc bén lướt qua thân xe lộ ra ba lỗ hổng rất lớn.
Lực sát thương của chúng quá mạnh, nếu móng vuốt của chúng nó mà dừng lại trên cơ thể người bình thường chỉ sợ người này sẽ bị cào thành hai nửa.
Biên Duyên đứng sau một chiếc xe nhìn về đám địa thú đang đến gần xe Món Ngon, vòng tròn đỏ bên ngoài con ngươi của cô từ từ hiện lên một vòng sáng màu xanh lam.
[Có nguy hiểm, hệ thống xe Món Ngon tự động mở ra chế độ bảo vệ.]
Nghe tiếng nhắc nhở trong đầu, Biên Duyên nhìn về phía bảy, tám con địa thú phía trước, cô hít sâu một hơi rồi nặng nề nói: “Mở hình thức che chắn, che lại hình ảnh bên ngoài xe dã ngoại.”
[Hình thức che chắn đã được mở ra.]
Biên Duyên kích hoạt hình thức bảo vệ và che chắn xong, cô nhìn về phía cửa sổ xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ ban đầu của An An dần dần hiện lên sự nghi ngờ, cuối cùng đáy lòng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo bối đừng sợ, mẹ đang ở bên ngoài đây. Giờ con đi chơi đồ chơi đi, khi nào con xây xong tòa thành mẹ sẽ trở lại đón con.” Biên Duyên nhìn xe Món Ngon trước mặt, cô dùng tinh hạch làm hệ thống truyền giọng nói vào thông báo tin tức cho An An qua xe Món Ngon.
An An đứng ở cửa sổ xe, cậu nghe thấy giọng mẹ mình thì dụi mắt rồi nghi ngờ nhìn ra bên ngoài sau đó mới quay người đi về phía bàn đồ chơi. Hình ảnh vừa nãy chắc là do cậu bé chưa tỉnh ngủ nên mới mơ thấy ác mộng.
Thấy An An rời khỏi cửa sổ xe rồi Biên Duyên mới nhìn về phía những con địa thú đang điên cuồng phá hoại mọi thứ ở chợ, cô ngưng tụ dị năng ở giữa hai tay.
Cô chắc chắn An An không xảy ra chuyện gì rồi mới bắt đầu đối phó với tình huống nguy hiểm trước mặt.
Còn tình huống vừa rồi, tuy Biên Duyên biết cơ chế bảo vệ trong xe sẽ bảo vệ An An nhưng chính mắt thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé hiện lên sự hoảng sợ sau cửa sổ cô mới thấy giận chính bản thân mình, giờ phút này đáy lòng cô mới cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.
Lúc cô rời đi chỉ quan tâm đến chuyện An An có an toàn hay không mà quên mất điều mà một đứa trẻ cần nhất chính là có mẹ làm bạn, nhất là trong hoàn cảnh nguy hiểm như vừa rồi. Không biết lúc cậu bé bơ vơ không thấy mẹ đâu trong lòng cậu bé sợ hãi tới mức nào nữa.
Dù là An An hiểu chuyện, nhưng cậu bé vẫn là một đứa con nít.
Giờ phút này, cô cảm giác người làm mẹ như mình thật thất trách, cô nên nhìn thẳng vào thân phận người mẹ của mình mới phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận