Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 76: Vô Đề

Nhưng ở mạt thế vẫn gặp được những người đáng yêu như vậy, cô cảm thấy rất vui.
Cho nên hôm nay cô định làm món xương sườn kho tàu mà già trẻ gái trai đều thích.
Đương nhiên, để có được một món bổ dưỡng cho mọi người, cô vẫn thêm vào đó một món phụ, là khoai tây vỏ tím gần đây được mọi người thích.
Cho dầu vào nồi, thêm gừng thái lát vào phi thơm rồi trút sườn non đã luộc qua vào đảo cho đến khi sườn non được vàng, thì lần lượt cho các nguyên liệu vào đảo.
Sau khi đảo đều, cho nước ngập mặt sườn, đun đến khi sôi thì chỉnh lửa tiếp tục đun liu riu.
Chờ sau khi sườn mềm, lại đổ khoai tây vỏ tím vào, để nước canh đậm đà ngấm vào khoai tây, bổ sung cho nhau.
Chỉ là sau khi nấu khoai tây vỏ tím một lúc, rất nhanh đã làm đổi màu cả nồi xương sườn, nhìn cảnh tượng trước mắt, mặc dù đã quen nhưng Biên Duyên vẫn cảm thán một câu: “Quả nhiên lại giúp mình không phải thêm nước màu!”
Lại nấu thêm nửa giờ nữa, khoai tây vỏ tím đã bắt đầu mềm, cô nếm thử một chút, xương sườn hoàn quyện với mùi thơm của khoai tây, mà khoai tây cũng lần mùi xương sườn, nuốt một miếng xuống dư vị kéo dài không ngừng.
Lấy biển đã chuẩn bị tốt bày ra, Biên Duyên mở cửa nhìn mọi người tự giác xếp hàng, giật giật khóe miệng cười nói: “Tôi bày cái này ra có phải hơi thừa rồi không.”
“Không không không, bà chủ Biên dọn xong thì bắt đầu, chúng tôi không đợi được nữa rồi.” Ngửi mùi thơm trong không khí, người xếp hàng phía trước gấp không đợi được.
“Được, mở bán.” Biên Duyên quay lại sau xe mở cửa sổ ra, sau khi đeo khẩu trang cười nói.
Mọi người xếp hàng nhìn tấm biển xương sườn kho tàu mà mắt sáng ngời, vừa chờ nhanh đến lượt mình, vừa suy nghĩ xem nên mua mấy phần mới đủ ăn.
“Sáu phần, sáu phần.” Triệu Khuyển đang xếp hàng với vẻ mặt tươi cười đưa tinh hạch cho cô.
“Một mình anh ăn hết được sao?” Biên Duyên nhìn Triệu Khuyển con chưa đi, trong giọng điệu lộ ra một tia bất đắc dĩ, phía sau còn có rất nhiều người đang chờ, nên cô cũng không thể lãng phí được.
“Tôi thích ăn xương sườn, từ trưa đến sáng mãi mỗi buổi hai phần.” Triệu Khuyển nhận được tin mới nhìn cô cười nói, lúc đầu ai nói đây là việc cực nhọc, đây rõ ràng là sự khác biệt về cái đẹp.
“Đây.” Biên Duyên nhận lấy tinh hạch rồi đưa đồ ăn ra ngoài, hôm qua trước lúc rời đi Vân Tô đã nói với cô, Triệu Khuyển ở lại đây để báo tin cho cô, nếu có việc gì có thể trực tiếp đến gặp anh ta.
“Cảm ơn!” Triệu Khuyển nhận lấy đồ ăn, vui vẻ lắc lư rời đi.
Biên Duyên cũng không để ý đến anh ta lắm, dù sao vẫn còn rất nhiều khách đang chờ cô tiếp.
Thời gian bận rộn là thời gian cô vui nhất, nhất là khi nghe thấy tiếng tinh hạch va chạm trong rương tiền, cô cảm thấy đây là điệu nhạc hay nhất lúc này.
Sau khi bán xong, Biên Duyên cất tấm biển đi, ngồi trên ghế sô pha không muốn di chuyển.
“Biên tiểu thư, cô có ở đó không?" Đúng lúc này, một giọng nữ quen thuộc từ cửa sổ truyền đến.
"Có chuyện gì sao?" Biên Duyên nhìn người phụ nữ đội mũ trùm đứng ở cửa, trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác.
“Chúng ta có thể tâm sự không?” Cố Hàm Ngọc mở cửa xe bước lên.
“Tâm sự cái gì?” Biên Duyên nhìn cô ta, cũng không lập tức đuổi cô ta xuống xe, dù sao dưới tình huống này, cô ta cũng có thể trực tiếp phong tỏa không gian xung quanh.
“Tôi nghe nói cô gặp được một vị tinh thần lực giả cao giai, tôi muốn hỏi một chút, cô có biết vị đại nhân này ở đâu không? Tôi có việc muốn nhờ ngài ấy giúp.” Sau khi ngồi đối diện Biên Duyên ,Cố Hàm Ngọc dịu dàng nói, vẻ mặt tỏ vẻ như muốn tìm cô giúp.
"Tôi biết, nhưng gần đây anh ấy có thể không rảnh." Biên Duyên nhìn cô ta, đã đoán được lý do cô ta đến, nhưng cô không nói thẳng ra.
“Thật sự không rảnh sao, tôi có thể nhờ cô liên hệ với ngài ấy không.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận