Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 167: Vô Đề

Ý nghĩ duy nhất của nó bây giờ là ném anh ra, sau đó trở về trước khi vùng sương đen đóng lại.
Nhưng mà, Vân Tô sẽ để nó được ý hay sao? Chắc chắn là không rồi.
Thân hình to lớn của Vân Tô bám chặt lấy vách đá, những cái vòi lớn cuốn chặt lấy quái vật, mặc kệ nó giãy giụa thế nào cũng không buông.
Một nửa cơ thể của quái vật đã bị Vân Tô kéo ra, những cái vòi lớn của nó vừa đánh Vân Tô vừa đánh lung tung xung quanh, trong khoảnh khắc này, nó vô cùng hận lực lượng của mình.
Mà hành động đập lung tung của nó khiến mọi người đang tránh trong hang động suýt bị đè chết bởi đá vụn không ngừng rơi xuống, nhưng mà họ đều là những dị năng giả, dưới tình huống như vậy, mọi người quyết đoán lợi dụng dị năng của bản thân để nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì ai cũng hiểu rõ, ở lại chỉ tổ tăng thêm gánh nặng cho đại ca.
Sau khi mọi người nhanh chóng rút lui, lúc cửa hang sụp xuống, sương đen dưới đáy vực cũng bắt đầu thu nhỏ lại.
Quái vật thấy thế thì vô cùng nôn nóng, nó không ngừng gào rống về hướng Vân Tô, thân thể to lớn của nó bị Vân Tô cuốn chặt và xé rách, có không ít tảng đá to ở xung quanh bị đánh rơi xuống dưới.
Thấy vùng sương đen đã co lại không ít, quái vật dùng hết sức lực, chuẩn bị kéo cả bản sao của nó xuống dưới, khổ nỗi bản sao của nó dùng chất dính đặc biệt của nó bám chặt vào vách đá, để lôi được bản sao xuống dưới là việc rất khó khăn với quái vật.
Nhưng Vân Tô đã nhận ra ý định của quái vật, giác hút vốn đang bám chặt lấy vách đá lại từ từ rơi xuống khi quái vật dùng sức.
Quái vật thấy vậy thì rất là vui vẻ, nó dùng nhiều sức để kéo hơn, thân thể cũng không quay cuồng bên trong sương đen nữa, thấy Vân Tô sắp bị nó kéo xuống dưới, vùng sương đen cũng sắp hoàn toàn đóng lại, Vân Tô thấy được sự trào phúng và đắc ý trong đôi mắt khổng lồ của nó.
Đôi mắt to của Vân Tô đang quan sát tần suất dao động của sương đen bên dưới, trong khoảnh khắc quái vật thả lỏng cảnh giác, anh đột nhiên dùng sức túm nó lên trên.
Quái vật tự cho là đã nắm chắc thắng lợi, nó không ngờ rằng sinh vật nhỏ yếu vô sỉ đã sao chép cơ thể của nó lại đột nhiên bùng nổ, trước khi vùng sương đen đóng lại một giây lại đột nhiên kéo nó ra ngoài.
Giờ phút này, đôi mắt đầy sự trào phúng của quái vật cũng cứng đờ, sau khi sương đen biến mất, thân thể của nó bắt đầu đau nhức, nó trừng to mắt nhìn xuống dưới với ánh mắt không cam lòng, sương đen như thủy triều đã biến mất, chỉ còn một nửa cơ thể của nó bị bản sao lôi ra khỏi vùng sương đen là còn tồn tại.
Bên dưới cơ thể to lớn, nội tạng tràn ra ngoài, máu chảy liên hồi.
Nhìn vùng sương đen đã biến mất, nó không cam lòng mà rống giận một cách tuyệt vọng, cuối cùng nó còn mở to miệng ra sức nhảy lên, trước khi chết, nó quyết tâm phải để lại cho bản sao vô sỉ kia một vết thương thật lớn.
Nhưng thật đáng tiếc, nó đã rời khỏi sương đen, khi tới gần bản sao thì đồng tử của nó đã giãn ra.
Vân Tô nhận ra sinh mệnh của nó đang trôi đi, anh lập tức dùng vòi túm lấy một nửa cơ thể của nó rồi leo lên vách đá.
Bởi vì bây giờ anh có cái vòi lớn này, chỉ cần vung vòi là có thể di chuyển hàng trăm mét, cho nên anh chỉ dùng chưa đầy một phút để leo từ dưới đáy vực lên trên đỉnh.
Sau khi lên trên, anh ném một nửa cơ thể của quái vật ra, lúc nó rơi xuống đất còn tạo ra một cái hố, vùng đất xung quanh cũng rung chuyển theo.
Nhìn một nửa thi thể của con quái vật trong cái hố mạng nhện, Vân Tô lợi dụng cơ thể to lớn để nhìn rừng rậm bên dưới, anh phát hiện mọi thứ xung quanh trở nên thật nhỏ bé.
Nhưng mà anh cũng không có nhiều thời gian để cảm thán, bởi vì ngay sau đó anh đã cảm thấy cơ thể vô cùng đau nhức, thân thể cũng nhanh chóng thủ nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận