Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 221: Vô Đề
Biên Duyên nhìn bóng hai người vội vã rời đi, khóe môi khẽ nhếch. Vừa rồi trước khi cô đâm một nhát vào Cố Hàm Ngọc, đã cho thêm chút gì đó.
Như cô nói, thời gian còn dài nên chúng ta cứ từ từ chơi!
Sau khi hai người Thích Uyên rời đi, bờ sông lập tức rơi vào yên lặng. Gió theo đầu nguồn thổi đến, mang không khí còn chút sóng nhiệt và máu cuối cùng đi mất.
"Chị Biên, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Hồng nhìn miệng vết thương ở phần bụng của anh Năm càng ngày càng nhỏ lại, suy nghĩ một hồi lâu mới cẩn thận hỏi. Chỉ một lúc thôi, sao tình hình đột nhiên trở thành như thế?
"Cô nói đi, tôi tin cô." Anh Năm thấy ánh mắt của Biên Duyên chuyển sang mình, ngay lập tức chịu đựng cơn đau gật đầu nói với cô.
"Chuyện giữa tôi với Vân Tô chắc cậu không lạ gì nữa, thật ra chuyện đó không phải là lần đầu tiên Cố Hàm Ngọc ra tay với tôi. Lần đầu tiên, cô ta ra tay với tôi là hơn mười năm trước." Biên Duyên nhìn ánh mắt đầy khiếp sợ của Lạc Hồng, cũng cười cười, gương mặt cũng dần dần lạnh đi. Sau đó cô kể hết toàn bộ mọi chuyện từ hơn mười năm trước Cố Hàm Ngọc quen biết với cô ra sao cho họ nghe.
"Chuyện của chị..." Vì quá khiếp sợ, động tác trên tay của Lạc Hồng ngừng lại. Cậu ta thật sự không ngờ, Cố Hàm Ngọc tuổi còn nhỏ đã ác độc như vậy rồi.
"Thù này phải trả!" Anh Năm nghe xong, ánh mắt cũng dấy lên sát khí đậm đặc. Anh ta thật sự không ngờ, lúc bản thân không biết Biên Duyên đã phải trải qua nhiều chuyện như thế, hơn nữa hung thủ lại là người dị năng giả hệ mộc trong đoàn của họ hết mực tôn kính Cố Hàm Ngọc. Một người phụ nữ đầy dịu dàng, lại cất giấu con ác ma trong lòng.
"Thù của tôi để tự tôi trả, tôi nói cho các người biết là muốn các người nên cẩn thận. Dù sao đêm qua họ đã thu hoạch rất nhiều Tịnh Lam.
Hơn thế nữa, anh Năm đã theo chúng ta, tôi lo sau này anh về thì Cố Hàm Ngọc sẽ ra tay với anh." Dù sao, anh ta cũng đã ở đây một thời gian dài, sau khi anh ta quay về chắc chắn Cố Hàm Ngọc sẽ nghi thần nghi quỷ với anh Năm, lỡ như anh ta lơ là bị cô ta đánh lén thì chẳng ai hay biết được.
"Tôi đi theo cô." Gương mặt của anh Năm đã trắng bệch vì mất máu quá nhiều, nhưng vẫn nhìn Biên Duyên cười nói. Hai người họ tách khỏi đại quân, anh ta sẽ đi theo bảo vệ cho cô, thuận tiện có thể bồi dưỡng thêm chút tình cảm, vì thế nhát đâm này đáng giá lắm.
"Sau khi chữa trị xong, chúng ta vào hang núi trước, ngắt toàn bộ Tịnh Lam vẫn thừa lại cầm về hết, không để bất cứ đóa nào cho bọn họ." Sau khi Biên Duyên lấy khăn lau mồ hôi trên trán anh Năm, cũng cười nói.
Nếu như hôm nay đã vạch mặt rồi, cô cũng không cần phải che giấu nữa.
"Thật sự có thể dung hợp tinh thần lực với dị năng sao?" Lạc Hồng nghe thế, ánh mắt cũng đầy vẻ tò mò, dù sao tinh thần lực với dị năng là chuyện đã được viên nghiên cứu tối cao nhất trong thành chịu trách nhiệm nguyên cứu. Nhưng mấy năm nay, vẫn chẳng có bước đột phá nào.
"Có thể, tôi hấp thụ chúng nó mới có thể tăng lên bậc của tinh thần lực, rồi phá vỡ được những ký ức bị Cố Hàm Ngọc phong ấn kia." Nhưng cách mọi người hấp thụ Tịnh Lam lại khác với cô, bởi cô là người phụ nữ bật hack.
"Đúng là thần kỳ quá mà, những cái gì chúng ta chưa biết ở đây có lẽ còn tạo ra kỳ tích mà chúng ta không thể tưởng tượng được đấy!" Ánh mắt của Lạc Hồng quét nhìn xung quanh, tuy nơi này có muôn trùng nguy hiểm, nhưng kèm theo đó là những loại kỳ ngộ.
"Ừm." Biên Duyên nghe thế gật đầu, đúng thật có rất nhiều sinh vật kỳ tích, đặc biệt đáng sợ nhất thứ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận