Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 150: Vô Đề
Đã rất lâu anh ta không ăn được món ngon do bà chủ Biên nấu rồi. không biết lần này bà chủ Biên cùng ở trong tầng nhà với bọn họ thì anh ta có thể hưởng chút lộc hay không.
Triệu Khuyển vừa nghĩ đến thời gian đến có món ăn ngon ăn lập tức vẫy tay mạnh hơn, để mọi người dễ chú ý hơn cả đồng phục đang mặc trên người của anh ta.
Ngay cả Biên Duyên ngồi ở ghế điều khiển cũng có thể nhìn thấy anh ta từ rất xa, sau khi cô tránh dòng xe cộ chạy xung quanh đi đến trước mặt Triệu Khuyển mới nghe theo hiệu lệnh của anh ta đậu xe ở trong một vị trí.
"Chào bà chủ Biên, lâu rồi không gặp!" Xe Món Ngon dừng lại, Triệu Khuyển nhìn Biên Duyên bế con trai ra khỏi cửa lập tức nụ cười càng tươi rối rạng rỡ hơn.
"Đã lâu rồi không gặp: "Biên Duyên nhìn nụ cười trên mặt của Triệu Khuyển cảm giác ánh mắt của mình sắp bị mù, sao anh ta cười giống nhìn thấy bố về vậy?
Nếu không phải trong mắt Triệu Khuyển không có chút tình ý nào, thì Biên Duyên cũng nghi ngờ có phải anh ta thầm thương mình rồi không đấy.
"An An lâu rồi không gặp, có nhớ chú Triệu không?" Sau khi Triệu Khuyển chào hỏi Biên Duyên xong cũng mong đợi nhìn An An trước ngực của cô, anh ta tò mò muốn biết tên nhóc này có nhớ mình hay không nên không để ý đến ánh mắt đang tìm tòi nghiên cứu của Biên Duyên.
"Chào chú Triệu, An An rất nhớ chú Triệu đó." An An nhìn thấy người quen, gương mặt lập tức nở nụ cười tươi tắn.
"Sau này An An sẽ ở cùng bọn chú có cơ hội gặp nhau nhiều hơn rồi." Lần trước lúc Biên Duyên đến sân huấn luyện luyện tập, Triệu Khuyển đã giúp cô trông chừng đứa con một lúc. Đứa nhỏ An An này càng ở chung càng khiến người ta yêu thích, đặc biệt cậu bé rất nhu thuận và hiểu chuyện không giống vài đứa bé nghịch ngợm bên ngoài.
"Vâng ạ." An An nghe thế cũng lanh lợi gật đầu, nhưng bởi vì cậu bé đã luyện tập dị năng quá lâu vào tối qua nên hôm nay nhìn cậu bé không có chút tinh thần nào.
"Hôm nay làm phiền anh rồi." Sau khi Biên Duyên khóa xe Món Ngon mới nói chuyện với Triệu Khuyển, anh ta bận rộn như thế vẫn cố gắng dành thời gian đón mẹ con họ.
"Không phiền chút nào. Trước tiên tôi sẽ dẫn hai người đến chỗ đại ca, anh ấy đã đưa chìa khóa cho tôi rồi." Triệu Khuyển thấy tinh thần của An An không tốt mới nhớ chuyện tấn công tối qua nghĩ thầm, chắc An An đã rất sợ hãi nên không dám ngủ, thế là anh vội vàng chuẩn bị dẫn họ nghỉ ngơi trước.
"Chìa khóa, chẳng lẽ chúng tôi ở chỗ của Vân Tô sao?" Biên Duyên nhìn chìa khóa trên tay của Triệu Khuyển, đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cô cứ nghĩ Vân Tô sẽ sắp xếp cho họ một chỗ ở riêng chứ.
"Nơi đó không tính là lớn, nhưng cũng có thể nói là chỗ ở của thành viên đội một của Chấp Băng. Thêm vào đó gần đây, đại ca có rất nhiều chuyện bận nên không thường xuyên quay về, nhưng mà cô cũng đừng lo lắng khó hòa thuận với mọi người vì tất cả mọi người trong đội một rất dễ thân." Triệu Khuyển nhớ lại lời của đại ca vội vàng nói.
"Thế sắp đến quấy rầy mọi người rồi." Thành viên đội một của Chấp Băng chính là những tướng tài đắc lực dưới trướng của Vân Tô, cô cũng mong khoảng thời gian sắp tới sẽ sống hòa bình với tất cả mọi người.
"Cô không cần khách sáo như thế, gần đây mọi người đều đang rất bận rộn nên đa số mọi người cũng chỉ mệt mỏi mà về ngủ thôi, nên cô cứ xem họ là không khí đi." Triệu Khuyển cười nửa đùa nửa thật giải thích chuyện mọi người ít về.
"Anh nói thế, họ biết không?" Biên Duyên nghe thế bật cười nhưng đáy lòng cô cũng hiểu, đại nạn lần hai này đã vượt xa khỏi dự đoán của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận