Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 178: Vô Đề

"Được rồi, cảm ơn cô!" Vân Tô không ngờ mấy thứ này có thể khôi phục được thể lực, sự cảm kích trong ánh mắt cũng tăng thêm.
"An An tạm biệt chú Vân đi." Biên Duyên đưa con đến trước mặt Vân Tô để cho anh ôm, con đường tương lai dưới lớp sương mù kia còn rất mờ mịt, không chừng lần này là lần cuối An An gặp cha ruột của mình. Nghĩ đến đây, Biên Duyên vội vàng vứt suy nghĩ ra ngoài.
"Chú Vân, các chú về sớm một chút, ra ngoài nhớ cẩn thận và chú ý an toàn." An An nghiêm túc nhìn anh rất chăm chú, mẹ nói chú Vân phải ra ngoài đánh quái vật.
"Chú biết rồi. Trong khoảng thời gian này tôi không ở đây, cô cần gì cứ nói với Lạc Thu Minh, tôi đi đây." Anh xoa mái tóc mềm mại của An An, vác ba lô lên lưng chuẩn bị xuất phát.
"Tôi biết rồi, sẽ đợi các người chiến thắng về. Lúc đó, tôi sẽ nấu thật nhiều món ăn chúc mừng cho các người." Sắp chia tay, Biên Duyên bế con tiễn anh ra cửa. Cô thật sự hy vọng họ có thể an toàn quay về.
"Chắc chắn là thế." Vân Tô nói xong mở cửa xe, bước lên.
Biên Duyên nhìn chiếc xe dần chạy xa, mà trong mắt vẫn mang một sự lo lắng: "Các anh phải quay về đấy."
Sau khi đến thế giới này, các anh là bạn bè duy nhất tôi quen được!
Bầu trời đã đen kịt, nhưng xung quanh sườn đồi lại sáng rực.
Sương mù dưới vách cuồn cuộn, thú đêm và địa thú liên tục chui ra khỏi sương mù đen. Sau khi rời khỏi sương mù đen, chúng nó chưa kịp bò đến bức tường thép đã bị các dị năng giả canh giữ phía trên giải quyết ngay trong sương mù đen rồi. Giải quyết chúng nó ở đây, cần phải tỉnh táo và có sức khỏe nhiều hơn dưới tường thành.
"Dưới sương mù không có cự quái." Lạc Thu Minh đứng ở phía trên nhìn xuống dưới thấy các dị thú tụ tập mỗi lúc một đông hơn, khác với ngày hôm qua bây giờ đã qua một tiếng đồng hồ rồi, nhưng không thấy bất cứ bóng dáng nào của đám cự quái.
"Không có thì tốt rồi, chuẩn bị đạn thuốc quét sạch một đớt, rồi em dẫn người xuống dưới đó." Vân Tô nhìn đám dị thú chi chít trong sương mù đen như bị bức tường thép bao vây, thốt lên.
"Đạn thuốc đã chuẩn bị xong."
"Bắt đầu đếm ngược!"
"3."
"2."
"1."
"Bắn!"
Sau lời Lạc Thu Minh vừa dứt tiếng nổ vang lên, khói đen bên dưới theo tiếng vang thật lớn bốc lên một ngọn lửa cao ngút trời, trước đó họ không muốn làm ảnh hưởng đến lớp dầu trên vách tường thép bị cháy, nên đã phủ kín bức tường đất lên đó để chắn lại, cho nên lửa không thể bốc lên quá cao.
Nhóm Lạc Thu Minh đứng phía trên nhìn trong khe hở bùng lên ánh lửa, chóp mũi còn nghe mùi khét lẹt bốc ra.
Lần nổ đầu tiên này làm vòng xoáy sương mù đen liên tục cuồn cuộn, nhưng dị thú chui ra từ bên trong đã thưa thớt hơn nhiều.
"Bọn em xuất phát đây anh trai." Vân Tô thấy thời cơ đã chín mùi, lập tức dẫn người rời khỏi sở chỉ huy.
"Trên đường nhớ cẩn thận đấy." Lạc Thu Minh vỗ vai anh.
"Ưm ưm ưm..." Sau lưng của Lạc Thu Minh, Lạc Hồng bị trói trên ghế không ngừng giãy giụa, vì cậu ta muốn đi theo nhưng bị hai ông anh trai này từ chối. Tuy cậu ta có dị năng hệ mộc nhưng cũng không phải người mạnh nhất trong đội, vì thế tránh việc cậu ta lén lút đi theo, anh trai ruột đã cầm sợi dây trói cậu ta trên ghế này.
"Phải quay về đấy." Lạc Thu Minh hét lên rồi nhìn em trai đang liên tục nức nở sau lưng, anh ấy vịn ghế khó khăn đứng dậy đi đến tựa bên cửa sổ, đưa mắt nhìn nhóm Vân Tô nhảy vào trong sương mù đen.
...
Từ sau khi bố trí phòng vệ ở sườn đồi, dị thú không thể bò lên vách đá đến gần cửa thành được nữa.
Đồng thời sau mấy ngày Vân Tô dẫn đội xuống dưới, quái vật chết dưới tay anh cũng rất nhiều nhưng tuyệt nhiên không thấy bất cứ con cự quái nào xuất hiện trong miệng sương mù đen này, giống như dưới vòng xoáy sương mù đen này chỉ có một loại quái khổng lồ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận