Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 40: Vô Đề

Anh ấy nói: “Lúc bắt đầu tận thế tôi ở tỉnh khác, lúc về đến nơi nhà mất rồi, người nhà cũng không còn, bây giờ chỉ có một mình tìm đường sống, mỗi ngày coi như ngày cuối cùng, trở về cô đơn không bằng ở đây góp vui cùng mọi người.”
Người như anh ấy không phải số ít, sau khi không còn vướng bận, con đường ngày mai không biết nên đi như nào.
Mà lúc Biên Duyên bận rộn, cô không hề biết rằng có một ánh mắt ở chỗ tối đang nhìn chằm chằm cô.
Trong một góc cách sạp hàng của Biên Duyên không xa, thời gian mấy ngày nay Thích Uyên không chỉ nghe nói Biên Duyên không chết, thậm chí còn nói địa chỉ cô đang ở cho bà ta, cầm địa chỉ, cho dù trong lòng không tình nguyện nhưng bà ta vẫn phải đến tìm người.
Sau khi sửa soạn một hồi, Biên Châu Huệ mang vẻ mặt bất mãn đến tìm cô, nhìn thấy không phải là Biên Duyên đầu óc rối bù bẩn thỉu dẫn theo con tìm cách sống, mà là một Biên Duyên ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, mặt tươi cười đối đáp với khách hàng.
Nhìn đội ngũ xếp thành hàng dài trước xe bán đồ ăn, Biên Châu Huệ đứng ở góc xoa thật mạnh mắt mình, cảnh tượng trước mắt khác xa với những gì bà ta tưởng tượng.
Đặc biệt là từng viên tinh hạch sáng lấp lánh Biên Duyên vứt vào thùng tiền khiến bà ta kéo lại thần trí, lúc bà ta đi về phía Biên Duyên, trong mắt đầy sự tham lam và tính toán.
Cúi đầu sửa soạn lại trang phục của mình, thuận tiện sửa lại biểu cảm trên mặt, sau đó mới chạy từng bước về phía xe bán đồ ăn của Biên Duyên với vẻ mặt đầy nước mắt.
Do động tác của bà ta quá khoa trương, cùng với động tĩnh dở khóc dở cười khiến mọi người xếp hàng trước xe thấy bà ta nhào đến liền vội vàng tránh sang hai bên, động tác đồng đều khiến đội ngũ .
Cảnh tượng xảy ra bên ngoài xe, Biên Duyên đương nhiên cũng nhìn thấy.
Đặc biệt là cảnh tượng đoàn người tránh đi lúc Biên Châu Huệ nhào đến khiến Biên Châu Huệ vồ hụt, nước mắt ngượng ngùng treo trên mặt, còn có cánh tay giả vờ bắt lấy người khác nữa, bị mấy mươi đôi mắt nhìn chằm chằm, bà ta không biết phải làm như nào.
“Có việc gì chốc nữa rồi nói, tôi đang bán hàng.” Cuối cùng vẫn là Biên Duyên mở lời, không phải cô có thiện cảm với người dì hai sau tận thế đã đá mẹ con nguyên chủ ra đường, mà chỉ là cô không muốn làm ảnh hưởng đến việc buôn bán, dù sao dị năng của cô vô cùng tốn tiền.
“Được, được, được.” Biên Châu Huệ nghe xong gật đầu liên tiếp, trong lòng bà ta tiền này về sau sẽ là của bà ta tất, bà ta đương nhiên không để ý, hơn nữa tình hình bây giờ không giống những gì ban đầu bà ta nghĩ, vừa hay nhân thời gian này suy nghĩ kế hoạch.
“Tiếp tục đi.” Biên Duyên vẫy tay về phía người phía trước tiếp tục buôn bán, chỉ là trong đầu lại nghĩ rốt cuộc là ai đưa một nhà bọn họ đến, còn đưa địa chỉ của cô cho bọn họ.
Có tâm sự nên động tác tay của Biên duyên cũng nhanh hơn nhiều, cho dù là ai, chốc nữa cô sẽ biết.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Biên Duyên bán xong hộp cơm cuối cùng thì tháo tạp dề ra rồi đi về phía Biên Châu Huệ.
“Đến tìm tôi có việc gì, nói đi.” Biên Duyên không có ý dẫn người lên xe, mà chỉ mượn một chiếc ghế chỗ Thu Ca, đồng thời nói một tiếng với cô ấy nhờ cô ấy trông An An đừng để nó qua đây rồi mới dẫn người đến cạnh xe ngồi xuống.
“Tiểu Duyên à, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp, thấy cháu sống tốt như vậy, dì hai cũng mừng thay cháu.” Mặc dù Biên Châu Huệ không hài lòng việc Biên Duyên không mời bà ta lên xe mà ngồi bên cạnh xe, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, bà ta giả vờ không nhìn thấy sự lạnh nhạt trên mặt Biên Duyên, nâng tay muốn bắt lấy tay Biên Duyên lại không ngờ Biên Duyên trực tiếp tránh đi, nụ cười gượng gạo lại treo lên mặt lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận