Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 128: Vô Đề

Chuyện này khiến sự lo lắng trong mắt mọi người giảm đi khá nhiều.
Lời này vừa truyền ra người dân đã không còn thấy sợ hãi chuyện thú đêm tấn công vào thành như trước nữa.
“Em gái đến rồi đó hả!” Dương Địa Hải đang đứng cạnh quán thảo luận chuyện tối qua, vừa thấy Biên Duyên anh ta nhanh chóng chào hỏi. Mỗi lần cô đến đây có nghĩa là hôm nay sẽ có món ngon.
“Chào mọi người, anh Dương bán cho tôi ít gà biến dị với.” Biên Duyên mỉm cười chào hỏi mọi người, cô thấy tâm trạng người nào người nấy đều có vẻ phấn khởi lắm.
“Đúng rồi, em gái đã nghe nói về chuyện tối qua loại thú biến dị mới tấn công vào thành chưa?” Dương Địa Hải vừa chuẩn bị gà biến dị cho Biên Duyên vừa nói chuyện, anh ta sợ cô dậy muộn nên chưa có ai kể cho cô chuyện thú vị đêm qua.
“Tôi có nghe nói qua, dù sao buổi sáng hôm nay mọi người ở chợ đều đang nói đến chuyện này. Tôi nghe nói loại thú biến dị mới này sợ ánh nắng mặt trời nên chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi.” Biên Duyên nói rồi tìm kiếm thêm một số thứ trên quầy hàng, lát nữa cô sẽ đem cả chúng đi cùng luôn.
“Tin tức của em gái rất linh thông đó, dù sao cũng phải cảm ơn đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Chấp Băng mới được. Tôi nghe nói do anh ấy kiên trì chuyện xây dựng chiến hào ngoài thành, bây giờ anh ấy đang làm quan chỉ huy ở thành Tây nữa đó. Có anh ấy bảo vệ nên mọi người đều rất yên tâm.” Dương Địa Hải nói rồi nhìn thoáng qua phía cửa thành, bây giờ chỉ huy Vân đã trở thành anh hùng trong lòng mọi người.
“Sao anh lại nói thế?” Biên Duyên nghe vậy thì dừng lại động tác trên tay nhìn về phía Dương Địa Hải.
“Em gái này, cô biết khu số mười một không? Thấy mọi người bảo khu trưởng ở đó không nghiêm túc đào chiến hào phòng ngự theo lệnh cấp trên mà chỉ đào qua loa cho xong thôi. Tối qua thú đêm tấn công, những người bảo vệ thành đốt nhiên liệu trong chiến hào còn không cháy nổi, không có ngọn lửa ngăn cản nên thú đêm nhanh chóng vượt qua chiến hào tấn công tường thành, chúng cắn xé mấy người thủ vệ trên tường thành sau đó tấn công người dân ở khu mười một. Có một đêm thôi mà số lượng người bị thương và chết ở đó cực kỳ nhiều, ai!” Dương Địa Hải nhìn xung quanh sau đó mới nhỏ giọng nói với Biên Duyên, càng nói đến đoạn sau khuôn mặt anh ta càng đau thương, dù sao cũng do đoàn trưởng của khu đó làm ăn qua loa nên vô số người dân phải trả giá bằng máu thịt.
“Cả vị kia của thành Tây chúng ta nữa, cô đừng tưởng rằng anh ta bằng lòng dùng số lượng người lớn như vậy đi đào chiến hào một cách cẩn thận, thời gian đó anh ta đã sớm cấu kết với người nhà họ Lộ làm chuyện xấu rồi. Thành Tây có thể bình an vượt qua thú đêm tấn công tối qua đều là nhờ vào chỉ huy Vân đó.” Dương Hải Địa dùng ánh mắt khinh bỉ khi nhắc đến bị kia của thành Tây, đến khi nói đến Vân Tô ánh mắt anh ta mới dịu lại.
Nói thẳng ra là từ lúc bước vào tận thế các khu cách nhau khá xa nên tin tức truyền đi rất khó khăn, có người cậy trời cao hoàng đế xa nên bắt đầu làm loạn, người dân bình thường không truyền tin ra được nên chỉ biết vùi đầu trong nhà mà thôi.
“Anh Dương, sao anh biết được những chuyện này thế?” Thật sự là anh ta nói quá chi tiết, nhưng những người dân ở khu mười một phải chết đi mới thật sự là oan ức, nếu người phía trên mà làm việc cẩn thận hơn thì mọi chuyện đã khác rồi.
“Tối hôm qua nhóm Kế Huy đến cửa thành trợ giúp có gặp khá nhiều thợ săn tự do, bọn họ nghe được tin tức ở đó. Nghe nói người thân của một thợ săn tự do là cấp dưới của vị kia, cậu ta cứ nghĩ đến chuyện bị thú đêm đánh thức mà cả người toàn là mồ hôi lạnh, cậu ta sợ hãi nên mọi chuyện xong xuôi mới kể chuyện này cho người nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận