Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 305: Vô Đề

Bên ngoài có không ít những vị khách mới chỉ tính mua một hộp thử xem, ai ngờ sau khi mở nắp hộp nếm thử một miếng, mắt họ mở to vì bất ngờ, ngay lập tức lại chạy tới xếp vào hàng dài người chờ mua, trong lòng tính nhẩm nên mua bao nhiêu hộp để mang về cho người nhà nếm thử nữa.
Chẳng qua lý tưởng tốt đẹp còn hiện thực thì tàn khốc, dù sao đằng trước bọn họ cũng có vô số người có cùng suy nghĩ ấy. Chớ tới lượt bọn họ, chủ quán xinh đẹp chỉ mỉm cười nói: “Hôm nay đã bán hết rồi, ngày mai mọi người lại tới nữa nhé.”
Bọn họ nhìn chủ quán thu tấm biển về và đám người mang vẻ mặt vui sướng sau khi mua được hộp cơm thì tuyệt vọng đập tay vào ngực: “Vì sao vừa rồi tôi không mua thêm vài hộp chứ?”
Lúc ấy bọn họ còn nghĩ đám người mua nhiều như vậy toàn là kẻ ngu, bây giờ xem ra bọn họ mới đúng là kẻ ngu đây! Lúc bọn họ xếp hàng lượt đầu tiên trong quán còn nhiều bao nhiêu cơ chứ!
Biên Duyên nhìn dòng người trước mặt tản dần đi, cô đóng cửa sổ lại vặn eo một cái. Bởi vì chỉ bán có một bữa nên cô đã chuẩn bị tận một nghìn hộp, mục đích là để cho tất cả mọi người có thể nếm thử.
Biên Duyên nhìn vẻ mặt thỏa mãn của mọi người cũng nở nụ cười. Nấu ăn vui vẻ nhất là khi nào? Tất nhiên là khi thấy được nụ cười hạnh phúc thỏa mãn của khách hàng sau khi ăn xong đồ ăn mình nấu!
Biên Duyên nghỉ ngơi một lát sau đó mới xuống xe quét dọn sân bãi phía trước.
Kỳ thật cô cũng không cần phải làm gì nhiều, dù sao mọi người đều rất yêu quý đồ ăn, trên mặt đất hầu như không có cơm thừa hay thức ăn rơi vãi, vì thế cô chẳng tốn bao lâu đã quét dọn xong hết.
“Bà chủ biên còn cần hộp cơm không?” Đúng lúc này bà chủ chuyên cung cấp hộp đựng cơm cho cô trở về từ nơi thu hồi đi tới, bà ta thấy Biên Duyên thì nở nụ cười tươi rói, bởi vì sự xuất hiện của cô khiến cho cửa hàng suýt chút nữa đóng của của bà ta lại có thể tiếp tục mở cửa, hơn nữa bây giờ đã kiếm được chút tiền lãi rồi.
“Tôi đang chuẩn bị tìm chị đây, vẫn giống với lúc trước, thời điểm tôi mở quán mỗi ngày chị đưa một nghìn hộp cơm tới đây là được.” Biên Duyên nhìn bà chủ cười nói, khi cô tới, quầy hàng của bà chủ này là quầy hàng bán hộp cơm duy nhất còn sót lại trong khu chợ.
“Được, vậy cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi đi thu hộp cơm mang về đã.” Bà chủ nghe vậy thì cười tươi như hoa, thật ra số hộp cơm cần thu về cũng không nhiều lắm nhưng mỗi ngày bà ta sẽ tới đây thu một lượt, chẳng qua có đôi khi tới chậm sẽ bị người đi ngang qua lấy đi mất. Bọn họ sẽ sửa sơ qua hộp cơm rồi mang đến chỗ bà ta để thu hồi. Những hộp cơm ngay sau đó sẽ được rửa sạch và khử trùng theo quy trình riêng, cuối cùng hầu hết đều được đưa trở lại chỗ Biên Duyên
----------
Từ sau khi tận thế tới, hộp cơm có thể tái sử dụng được ưu tiên hơn hộp cơm dùng một lần nhiều.
“Ok, vậy chị cứ đi đi.” Biên Duyên đổ bỏ rác thải vào trong thùng rác rồi cất chổi và mo hốt rác đi sau đó mới quay lại xe Món Ngon.
Cô nghỉ ngơi một lúc rồi đi dạo quanh chợ một vòng, đặt trước những đồ mà ngày mai sẽ cần tới sau đó mới lái xe về nhà.
Hôm nay, Biên Duyên vẫn lái xe Món Ngon tới chợ bày bán giống như ngày thường, chẳng qua đoàn người đứng xếp hàng phía trước lại thỉnh thoảng mở miệng bàn tán về chủ đề khác.
“Chị nghe nói gì chưa? Vòng xoáy sương đen dưới vực sâu có thể đi thông xuống thế giới trong lòng đất, hơn nữa trong thế giới dưới lòng đất còn có chủng tộc có trí tuệ khác tồn tại. Tôi nghe bảo một thời gian nữa bọn họ sẽ phái đại sứ từ lối vào ở Tây Thành lên trên này.” Trong hàng người có một bà thím vỗ vai người đứng trước mở miệng buôn chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận