Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 9: Vô Đề
“Cảm ơn đã chiếu cố, ăn ngon lại đến.” Biên Duyên cười đem mười hộp gà kho nấm cơm đóng gói xong đưa ra, xem ra ông chủ sau này sẽ trở thành khách hàng lớn của cô a! "Yên tâm, ngày mai tôi sẽ trở lại." Ông chủ nhận lấy túi cười rạng rỡ, chỉ cần xe đồ ăn còn mở nhất định sẽ không bỏ lỡ mỗi bữa ăn ở đây, dù sao hiện tại cuộc sống cũng đang dần ổn định, cải thiện chất lượng cuộc sống một chút chắc cũng không tệ.
Hơn nữa, so với thú biến dị cấp cao, đồ ăn này thật sự là vừa bổ vừa rẻ, so với trên đường ăn cao lương mỹ vị giá tiền đó ở xe đồ ăn này ăn nửa tháng, hương vị cũng không tệ lắm.
Nhìn bóng lưng nhảy nhót rời khỏi của ông chủ, Biên Duyên biết mấy chục suất còn lại không lo không bán được.
Quả nhiên như vậy, ông chủ trở về vì thể hiện sự biết ơn đã tặng ông chủ bên cạnh một miếng thịt, ông chủ bên cạnh cũng gấp không chờ được chạy về phía sạp hàng của Biên Duyên. Ban đầu ông ấy còn cảm thấy cái ông bán thịt này thật keo kiệt nhưng ăn một miếng xong, ông ấy lại cảm thấy người ta rất hào phóng, dù sao món ngon như vậy ông ấy không nỡ cho người khác ăn đâu.
Thực ra cũng không phải ông chủ này hào phóng, mà là ông ấy nể mặt Biên Duyên tặng ông ấy hai suất nên quảng cáo hộ, cũng coi như là trả lại một phần ân tình nho nhỏ, hơn nữa cũng hi vọng bà chủ xe bán đồ ăn ngon nể tình chuyện này, về sau cho ông ấy đặt trước, ông ấy có thể dự liệu được sau này xe bán đồ ăn sẽ đắt hàng đến mức nào.
Cứ như vậy người ở gần sạp hàng người này truyền người kia.
Hơn nữa vì giúp người mình quen biết đều có thể ăn được món ngon giá thành hợp lý, lời đồn lặng lẽ truyền khắp xung quanh.
Chưa qua bao nhiêu lâu bảng hiệu của Biên Duyên đã được dọn trong ánh mắt ngờ nghệch của mấy nhà xung quanh, bởi vì các chủ quán ban đầu chỉ muốn giúp thúc đẩy tiêu thụ mua một suất về ăn thử, nếm xong một miếng cơ bản đều chạy lại mua, hơn nữa còn kéo cả bạn tốt xung quanh.
Vì vậy mấy chủ cửa hàng xung quanh xe bán đồ ăn nhìn Biên Duyên mới mở bán chưa đến hai tiếng đồng hồ đã dọn hàng, rõ ràng đồ đắt như vậy, hơn trăm suất lại bị đám ngốc nghếch mua hết vô cùng nhanh.
Thế giới này quá huyền ảo, hay là đám ngốc nhiều hơn rồi?
Bọn họ không biết định luật đồ ngon rất nhanh cũng biến mình trở thành một thành viên trong đám ngốc ban đầu họ mắng thầm trong lòng.
Sau khi dọn hàng, Biên Duyên nhìn tinh hạch đầy trong hộp, cô vui vẻ híp mắt lại, buổi thử kinh doanh hôm nay vô cùng thành công, ngày mai có thể làm nhiều hơn.
Cầm một viên tinh hạch cấp một lên, Biên Duyên đi về phía máy chuyển hóa năng lượng ở cuối xe, cô muốn xem xem tác dụng của tinh hạch cấp một với thân thể cô lớn đến mức nào.
Không giống với việc chuyển hóa động thực vật biến dị, chuyển hóa tinh hạch có một khay lõm riêng, hơn nữa khay lõm này có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào trong thân xe theo ý thức của cô, bây giờ vì thuận tiện cô mới đặt khay chuyển hóa ở cuối xe, đi qua kéo miếng che ra, cô đặt tinh hạch vào trong.
“Bắt đầu lấy năng lượng tinh hạch.” Vì tránh điều bất ngờ, Biên Duyên nhắm mắt xong nắm chặt tay vịn bên cạnh rồi mới khẽ nói.
[Đang lấy năng lượng tinh hạch cấp một.]
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu, sau đó Biên Duyên cảm nhận được một dòng điện lưu quen thuộc truyền khắp người, cảm giác này duy trì chưa đầy một phút đã dừng lại.
Mặc dù tinh hạch cấp một hơn thịt thú biến dị, nhưng cũng chỉ kéo dài thời gian Spa cấp tốc thôi, xem ra vẫn phải cố gắng kiếm tiền, sau đó đổi một viên tinh hạch cấp hai về thử mới được.
Giấu khay đi xong, cô cầm khăn lau lên dọn dẹp.
Mà cô không hề biết rằng tinh hạch cấp một quả thực có thay đổi thân thể của cô, chỉ là quá ít cô không thể phát hiện ra mà thôi.
“An An, con có muốn xuống chơi với bạn không?” Dọn dẹp xe xong, Biên Duyên đến bên cạnh An An cười hỏi cậu bé, hai đứa trẻ nhà bên cạnh đã nhìn rất nhiều lần về phía An An muốn kết bạn cùng chơi.
“Con, con…” qua cửa kính, An An đương nhiên cũng nhìn thấy các bạn bên dưới, chỉ là trước đây cậu bé chưa từng có bạn, vì vậy trong lòng vừa chờ mong lại cũng hơi sợ hãi.
“Vậy thế này, mẹ xuống kết bạn với mẹ bạn ấy, con đi cùng mẹ được không?” Nhìn ánh mắt chờ mong lại sợ sệt của con, Biên Duyên dịu dàng nói.
“Vâng.” An An ngẩng đầu nhìn mẹ một cái, sau đó nhỏ giọng đáp.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Nói xong, Biên Duyên ôm con lên, mẹ của đứa trẻ nhà bên cạnh hình như rất biết làm quần áo, vừa hay cô đi xuống mua cho An An hai bộ, bây giờ là cuối hè, cô không muốn lúc trời lạnh rồi An An vẫn mặc bộ quần áo này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận