Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 89: Vô Đề

"Khụ, cô em à, cô có tay nghề tốt, cô cứ cầm hai con không ngư này về mà từ từ thưởng thức, còn một con trong đó cô xử lý giúp chúng tôi có được hay không, không ngư coi như là phí ra tay." Dương Địa Hải cười tủm tỉm xoa xoa tay nói, đây là điều mà mọi người đã đồng lòng quyết định.
“Ngay cả tinh hạch trong này cũng chưa moi ra, anh Dương à, anh cứ lấy tinh hạch ra sau đó bọc lại cho tôi là được rồi.” Biên Duyên ngồi xổm xuống, cầm con không ngư lên nhìn thoáng qua, trên người nó không có vết thương, vậy nên cô xác định họ vẫn chưa moi tinh hạch ra. Mà giá của không ngư cấp hai này cũng không thấp, vì vậy cô mới bảo Dương Địa Hải lấy tinh hạch mang về, còn đề nghị của anh Dương thì cô cũng đồng ý.
"Khả năng không ngư cấp hai có thể sinh ra tinh hạch là rất ít, cho nên cô em cứ mang thẳng về đi, nếu quay về mà phát hiện bên trong có tinh hạch thì đó cũng là phần thưởng ông trời ban cho cô." Dương Địa Hải nghe vậy thì đã bọc lại giúp cho Biên Duyên rồi. Hôm qua, bọn Kế Huy moi gần hai mươi con không ngư cũng không thấy một viên tinh hạch nào, cho nên bọn họ mới không động vào ba con cá này.
Nếu Biên Duyên quay về lại moi ra được, vậy thì cũng chỉ có thể nói thứ đó nên thuộc về cô.
"Được, vậy để tôi mang về, con không ngư này để buổi tối làm hay buổi trưa làm?" Biên Duyên nhấc giỏ lên ước lượng, ba con không ngư này ít nhất cũng phải nặng đến sáu, bảy mươi cân.
"Buổi tối đi, chờ bọn họ trở về rồi cùng nhau ăn, làm món gì thì cô cứ xem rồi tự điều chỉnh." Dương Địa Hải không chút suy nghĩ mà nói thẳng.
"Được, vậy tôi đi đây." Sau khi Biên Duyên hỏi rõ ràng thì xách những món đồ khác lên rồi mới đi về phía xe dã ngoại. Bây giờ, cô đã có thể dễ dàng xách một, hai trăm cân về, vậy nên lúc anh Dương đang bận rộn, cô cũng không cho người ta đưa về.
"Đúng rồi, món khâu nhục trưa này nhớ để lại cho tôi đấy." Dương Địa Hải nhìn theo bóng lưng Biên Duyên rời đi, ông ấy vốn đang cúi xuống chuẩn bị xử lý đám thực vật thì lại đột nhiên dựng thẳng thắt lưng, sau đó hét lên một tiếng về phía bóng lưng của Biên Duyên.
"Biết rồi." Biên Duyên nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ giơ một bàn tay đang rảnh rỗi lên vẫy lại ông ấy, ý bảo mình đã nghe thấy.
Dương Địa Hải thấy cô đã nhớ kỹ thì cũng khom lưng tiếp tục bận rộn. Hiện tại, ba bữa cơm mỗi ngày đều vô cùng ngon miệng, ông ấy cảm giác mình lại một lần nữa nhen nhóm hy vọng với cuộc sống, những tháng ngày sinh hoạt của ông ấy cũng không còn mơ hồ, vô tri, như một cái xác chết không hồn như trước nữa.
Biên Duyên trở lại xe dã ngoại thì thấy An An đang ngủ say, cô bỏ không ngư vào bộ chuyển hoá năng lượng để xử lý, nhưng thật không ngờ khi cô vừa bỏ vào thì lại có thu hoạch bất ngờ, trong ba con không ngư này lại có một viên tinh hạch cấp hai.
Một buổi sáng may mắn khiến tâm trạng của cô càng thêm tốt đẹp.
Cô ôm tâm trạng sung sướng này đi làm việc, buổi trưa bận rộn cũng trở nên vui vẻ, đến khi Biên Duyên bán hết đồ ăn trưa, ý cười trong mắt vẫn chưa nhạt xuống.
Cả ngày nay cô vui vẻ không chỉ vì viên tinh hạch cấp hai kia.
Trước khi cô bận rộn làm cơm trưa, Biên Duyên vẫn thử khống chế đồ vật trong phạm vi dị năng như mọi lần. Có lẽ là do vận may hôm nay không tệ nên trong quá trình tu luyện, Biên Duyên đột nhiên cảm thấy có một ánh sáng chợt lóe lên, sau đó cô phát hiện ra dường như đồ vật xung quanh thế mà lại dịch chuyển sang bên phải một chút.
Tuy rằng sau đó cô không thể khống chế chúng được nữa nhưng cô đã nhớ rõ cảm giác vừa rồi trong lòng, định buổi tối lại đến phòng huấn luyện suy nghĩ thêm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận