Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 33: Vô Đề
Nhìn người phía trước càng ngày càng ít, người đàn ông vội vàng điểu chỉnh lại vẻ mặt của mình,
Những cái khác không nói, trải qua năm năm tận thế, người đàn ông cảm thấy người phụ nữ trước mắt đã không còn lại đại tiểu thư ngang ngược trước đây, cô bây giờ vừa nhìn đã biết bị năm tháng mài hết góc cạnh.
Nếu như có thể anh ta thực sự muốn nói vài câu tốt về cô, là một người phụ nữ ở tận thế một mình nuôi con, cô cũng không dễ dàng, hi vọng lão đại nể tình đứa trẻ đừng giày vò cô.
“Bà chủ, cho thêm năm phần gà nước bọt, hai suất cơm ruột kho tàu.” Người đàn ông cũng là người thích chia sẻ, vừa rồi lúc xếp hàng anh ta nghe nói gà nước bọt chỉ bán buổi trưa vì vậy muốn mua thêm mấy phần, buổi tối bạn cùng đội qua lấy tình báo cho cô ấy nếm thử, mượn hoa hiến phật.
“Xin lỗi, bán hết rồi.” Biên Duyên nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt cười thu biển lại.
“Vậy đã bán hết rồi?” Người đàn ông không thể tin được nhìn cô.
“Đúng, buổi tối đến sớm hơn nhé.” Biên Duyên gật đầu với anh ta.
“Buổi tối còn gà nước bọt không?” Người đàn ông liếc nhìn trong xe một cái giống như Biên Duyên cố tình không bán cho anh ta vậy.
“Hết rồi.” Biên Duyên cũng không để ý, từ cửa sổ nhìn vào chỉ thấy phòng bếp mà thôi.
“Thằng nhóc nhà cậu lần đầu tiên mua đúng không, anh cho cậu cái đề nghị, với tình hình hiếm gặp được như không nay vòng đầu tiên phải mua thêm mấy hộp.” Anh trai ở bên cạnh xách một cái túi trịnh trọng vỗ vai anh ta nói, nhớ đến ngày xưa mình cũng như vậy, bây giờ không phải đã học khôn rồi sao.
Nhìn anh trai xách túi phóng khoáng bước đi, người đàn ông vẫn không nỡ nhìn xe bán đồ ăn một cái rồi mới về sạp của mình.
Biên Duyên ngồi bên cửa sổ vừa đếm tiền vừa nhìn anh ta rời đi, đến tận khi anh ta ngồi về sạp của mình cô mới ôm thùng tinh hạch về phòng.
Sau khi dọn dẹp tinh hạch xong, Biên Duyên chỉ muốn ngồi tê liệt trên ghế sô pha không muốn động đậy, nhưng lúc ánh mắt cô rơi trên tủ bên trên, cô vẫn bỏ tinh hạch ra lợi dụng hệ thống chuyển hóa năng lượng làm massage cấp tốc cho mình.
Sau khi thở phào một hơi, cô đứng dậy mở ngăn tủ, sau đó bê một hộp gỗ từ trong đó ra.
Trong hộp gỗ có để kim thép trước đây mua và một cái đĩa không quá lớn, trong đĩa sứ trắng để một dịch thể màu xanh tím, mà trong dịch thể ngâm mười chiếc kim thép.
Biên Duyên nhìn độc bên trong, nhấc tay trái lên bắt đầu vận chuyển năng lượng trong cơ thể, cô hít sâu ngưng thần, định khống chế kịch độc màu xanh tím trong đĩa hoàn toàn dung nhập vào trong kim thép.
Dịch độc cô lấy từ trong nấm biến dị ra, kim thép sau khi đã được ngâm dung dịch này, chỉ cần làm xây xước da đối phương, người đó sẽ bị dịch độc gây tê, trong lúc dịch độc ngấm vào, cô cũng luyện tập khống chế kim thép, định ra tay bất ngờ khiến đối phương tê liệt trong lúc nguy hiểm.
Đương nhiên sau này có thời gian cô sẽ rút dịch độc trí mạng để dành, nhưng mà đó cũng là chuyện sau này.
Mà bây giờ cô không hề biết rằng hai lần luyện tập gần đây của cô, mỗi lần cô tập trung suy nghĩ, trong vòng năm mét xung quanh cô, không khí thi thoảng sẽ dừng chuyển động một giây, chỉ là thời gian quá ngắn, không ai chú ý mà thôi.
Mặc dù hệ thống không chú ý đến, nhưng nó biết rất rõ rằng khống chế không gian và không khí khó khăn nhường nào, vì vậy nó không nhắc nhở Biên Duyên, mà định sau khi cô dần dần quen thuộc với dị năng thì từ từ chỉ điểm cho cô.
Thành đông, ở trong căn biệt thự nào đó nguyên chủ từng sinh sống, không khí vốn chẳng hòa hợp bao nhiêu lại bị một câu nói của một phụ nữ trung niên khiến nó rơi vào yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận