Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 288: Vô Đề

Nhưng cũng may bọn họ đã kịp thời thắng lại, nếu không thì thật sự không còn mặt mũi nào quay về đối diện với người nhà rồi.
Bọn họ thu hồi ánh mắt, liếc nhìn trung tâm hồ sáng rực ở đằng trước. Mấy người liếc mắt nhìn nhau một chút rồi tìm một cái cửa hang tương đối kín đáo núp vào, chuẩn bị đợi màn đêm buông xuống.
Mà ở một bên khác, Biên Duyên đưa người về bên hồ xong thì tay cầm tinh thạch màu đỏ thu được ở trên bộ hài cốt tại suối nước nóng lần trước bay xa hơn về phía Nam.
Kế đó Biên Duyên bay liên tục một tuần lễ. Cô nhân lúc thú dực nghỉ ngơi ăn uống, bản thân mình đứng ở một chỗ trên đỉnh núi nhìn xuống bên dưới.
Cánh rừng bên dưới còn rộng lớn hơn cả núi rừng mà bọn họ từng gặp, dù cô đang đứng ở đỉnh núi nhưng vẫn có thể nhìn thấy gốc cổ thụ chọc trời bên dưới và những đám thú khổng lồ đang tranh giành chạy băng băng ở trong rừng cây kia.
Hơn nữa so với những dị thú ở phương Bắc thì cấp bậc của dị thú nơi này hơi cao hơn một chút. Một loại động vật có kích cỡ tương tự như chó mèo trước đây, thực lực của bọn nó thấp nhất cũng là cấp ba.
Trong đó cũng có dị thú cấp bậc tương đối cao, mặc dù cấp bậc của bọn nó khác nhau nhưng ở chung lại rất hòa hợp.
Chẳng qua giờ phút này Biên Duyên càng cảm thấy hứng thú về địa phương đó hơn, cũng chính là nơi ở phía sau vượt qua cánh rừng rậm này. Bởi vì tuy cô đang đứng ở chỗ này nhưng cô vẫn có thể cảm giác được khối tinh thạch ở trong ngực đó đang lần nữa nóng lên.
“Bộ tộc có trí tuệ sao?” Biên Duyên móc tinh thạch ra, nhìn tinh thạch hơi phát ra ánh sáng màu đỏ trong tay, thì thào lẩm bẩm.
“Ai?”
Ngay lúc này, cô cảm nhận được một bóng người chợt lóe lên ở một bụi cỏ nào đó bên trong lĩnh vực. Cô phát hiện ra chuyện này thì lập tức trở nên cảnh giác. Dù sao bây giờ cô đã là dị năng giả cấp năm đỉnh phong rồi, kẻ có thể ở trong lĩnh vực của cô mà còn không bị cô bắt được thì năng lực dám chắc không thể thấp hơn cô.
“Loài người.” Ở trong ánh mắt cảnh giác của Biên Duyên, một bóng người chầm chậm xuất hiện ở trước mặt cô.
“Thật sự có bộ tộc có trí tuệ sinh hoạt ở đây!” Ở chỗ trước vị trí mà Biên Duyên đang đứng có một người đàn ông mặc áo giáp, thân cao ước chừng hai mét, mái tóc dài màu xanh lam đang mặt đầy vẻ đề phòng nhìn cô.
“Sao cô lại muốn đi qua bên này, là muốn khơi lên chiến tranh giữa thế giới trên mặt đất và thế giới trong lòng trái đất sao?” Người đàn ông tóc dài rất thông thạo ngôn ngữ loài người. Ánh mắt anh ta nhìn Biên Duyên giống như bất kỳ lúc nào cũng sẵn sàng tấn công vậy.
“Chiến tranh hả? Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đi ngang qua đây thôi.” Biên Duyên nghe vậy thì nhướng mày, cô không ngờ mình sẽ gặp lại bọn họ sớm như vậy, ban đầu cô chỉ muốn đi xem thử xung quanh liệu có chủng tộc có trí tuệ tồn tại hay không mà thôi.
“Hạch linh trong tay cô là từ đó tới.” Người đàn ông nhìn cô rồi đặt ánh mắt vào lòng bàn tay của cô, nếu hạch linh dẫn đường cô tới đây thì cũng không phải là vô lý.
“Tôi tìm thấy nó trên một bộ xương trong một dòng sông ảm đạm.” Biên Duyên nhìn anh ta, hóa ra bọn họ gọi tinh hạch là hạch linh.
“Đội trưởng, xung quanh không có ai hết, quả thật cô ấy chỉ có một mình.” Cùng lúc đó, bỗng nhiên có mấy người đàn ông diện mạo quái dị từ đâu xuất hiện, bọn họ đi đến chỗ người đàn ông tóc xanh kia rồi dùng ngôn ngữ riêng nói chuyện với nhau.
“Các người ở đây canh giữ lối vào, còn tôi dẫn cô ấy đi gặp Qua Na.”
“Đây là hạch linh của tổ tiên tộc tôi, mời cô theo tôi một chuyến.” Người đàn ông trao đổi với đồng bọn bằng ngôn ngữ riêng xong, rồi mới ngỏ lời mời với Biên Duyên, thế nhưng giọng điệu của anh ta như thể không cho phép cô từ chối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận