Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 242: Vô Đề
"Nếu tiểu Duyên cũng muốn đi, tôi tất nhiên cũng phải đi." Anh Năm nghe vậy, anh ta nhìn về phía hai người, trong mắt anh ta chỉ có Biên Duyên.
"Nếu đã như vậy, chúng ta để lại tin tức rồi rời đi." Vân Tô nhìn ánh mắt si tình của anh Năm nhìn Biên Duyên một cách quang minh chính đại thì đột nhiên cau mày, thậm chí trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu, ý đồ của anh Năm với Biên Duyên càng lúc càng lộ ra một cách trắng trợn.
Trong ký ức của anh, tuy anh Năm là một người rất đáng tin cậy trong khi làm nhiệm vụ, nhưng về phương diện tình cảm, anh ta lại là một tên bad boy điển hình.
Anh Năm thấy Biên Duyên gật đầu, anh ta bèn quay người vẫy tay với bức tường phía sau khi bọn họ đang dập lửa, dưới dị năng của anh ta, trên bức tường lập tức được khắc lên mấy chữ to, vậy nên anh Năm không biết Vân Tô đang dùng ánh mắt gì nhìn anh ta.
Sau khi đóng cửa thổ lâu lại, ba người đi về hướng Vân Tô lúc trước đã đến.
Phải thừa nhận là dấu vết cây đổ trên đường rất rõ ràng, không biết lai lịch con quái thú Vân Tô sao chép như thế nào, những thứ nơi anh đi qua đều bị nghiền nát đến nỗi tạo thành một con đường trên núi luôn rồi.
Cả ba đi theo con đường do anh tạo ra suốt một ngày, nhưng vẫn chỉ đi được một phần ba chặng đường mà Vân Tô nói, tốc độ đi đường chậm hơn tốc độ Vân Tô ở dạng thú quá nhiều.
Khi màn đêm buông xuống, ba người đành dừng lại, bắt đầu đốt lửa trại ở một bãi đất trống, anh Năm cũng tạo thành thói quen dựng một bức tường đất xung quanh nơi cắm trại.
"Cô vất vả rồi." Vân Tô lấy con thỏ vừa xử lý sạch sẽ đưa cho Biên Duyên, món ăn do cô chế biến giống như một chất gây nghiện vậy.
"Biên Duyên, cô lại đây xem mấy nguyên liệu tôi vừa hái được, cái này trông rất giống trái ớt ma quỷ." anh Năm nhìn hai người đang ở gần nhau, anh ta nheo mắt lại, sau đó cầm mấy nguyên liệu được bọc trong lá ra đưa tay qua lại và kêu lên.
"Để tôi xem." Biên Duyên nghe vậy, cô bèn cầm thịt thỏ đi tới chỗ anh Năm.
"Đúng là trái ớt ma quỷ thật." Biên Duyên nhặt một trái ớt to bằng lòng bàn tay lên xem, thịt nướng tối nay không chỉ có vị mặn nữa rồi, đối với người thích ăn cay như cô, đây chẳng khác nào vẽ rồng điểm mắt cả.
"Thịt thỏ chế biến xong chưa, nếu ớt cần chế biến trước thì cứ nói với tôi, thứ này nóng tay lắm , cô đừng đụng vào." anh Năm thấy cô lộ vẻ vui mừng, khỏe miệng anh vô thức nhếch lên.
"Cần chứ, nhưng Vân Tô chẳng phải xử lý xong rồi sao, chỉ cần dùng ớt ướp một chút là được." Biên Duyên liếc nhìn con thỏ trong tay, con thỏ đã được xử lý sạch sẽ.
“Hửm?” anh Năm nghe vậy, anh ta nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, không cần xử lý nội tạng bên trong sao.
"Các cậu tới đây lâu như vậy mà vẫn chưa ăn qua đồ ăn ở đây sao?" Cô nhìn vẻ mặt khó hiểu của anh Năm, Biên Duyên liếc nhìn con thỏ trong tay, sau đó nhìn anh Năm với ánh mắt phức tạp, nói.
"Lúc tới đây, tôi có mang theo lương khô, cô cũng thấy rồi đấy, khi đi cùng Thích Uyên, bọn tôi đều phải mang theo lương khô ăn, vừa tiết kiệm thời gian, lại vừa tiết kiệm công sức, nhưng tiểu Duyên nói như vậy, không lẽ là?!" Đột nhiên, trong đầu anh Năm lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ chính là thứ anh ta đang nghĩ.
"Đúng vậy, thức ăn trong thế giới dưới sương mù không bị ô nhiễm, hương vị nguyên chất của chúng thậm chí còn ngon hơn thức ăn trước tận thế." Thực ra, Biên Duyên cũng chỉ mới phát hiện điều này hai ngày gần đây, hai ngày nay, sức khỏe của Vân Tô từ từ tốt hơn, cô cũng không dùng xe xe Món Ngon để chế biến nguyên liệu
Bạn cần đăng nhập để bình luận