Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 198: Vô Đề

Chuyện này khiến anh ta nhớ lại ký ức trước khi mạt thế xảy ra, dù anh ta đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy Biên Duyên, lần trước bọn họ đã nói rõ ràng hết rồi, sao bây giờ cô vẫn còn âm hồn không tan như vậy.
"Cô Biên, sao cô lại ở đây?" Nhưng Cố Hàm Ngọc ở bên cạnh Thích Uyên thì ngược lại, khi nhìn thấy Biên Duyên thì khóe mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi ra tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
"Lúc tôi đến sở chỉ huy đưa cơm cho mọi người thì không cẩn thận bị thú đêm kéo xuống, có thể nhìn thấy mọi người ở đây, tôi thật sự cảm thấy rất vui vẻ." Biên Duyên nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ đến phát khóc.
“Cô bị thú đêm kéo xuống vậy mà vẫn còn có thể sống sót được, sống dai phết đấy!” Thích Uyên nhìn lướt qua cô rồi lạnh lùng nói, hiển nhiên là anh ta hoàn toàn không tin nửa chữ trong lời giải thích của cô.
"Tôi cũng cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán, con thú đêm vừa mới kéo tôi vào trong làn sương đen thì nó đã bị pháo năng lượng từ phía trên bắn xuống nổ chết." Biên Duyên nói đến đây thì sắc mặt còn trở nên tái nhợt hơn, trong sợ hãi lại mang theo nét cảm tạ vì quá may mắn, vẻ ngoài đó thật đúng là đã khiến vài người thầm thấy tin tưởng hơn một chút.
"Đoàn trưởng, nếu các anh đã quen cô ấy thì cứ mang theo cô ấy đi cùng đi, chứ nếu ở lại nơi nguy hiểm này, có lẽ cô ấy sẽ không sống sót nổi qua đêm nay đâu." Người đàn ông đứng bên cạnh Thích Uyên nhìn Biên Duyên một cái, ho khan một tiếng sau đó nói với Thích Uyên.
"Cô đừng có làm vướng tay vướng chân." Thích Uyên nghe vậy thì liếc cô một cái, dù sao cũng không thể để cô chết ở chỗ này được.
"Được." Cô nói xong thì lặng lẽ đi ra phía sau, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên quan sát những bông hoa ăn thịt người đã bị bọn Thích Uyên giết chết, dung nhập rất nhanh.
"Cô đi từ bên hồ tới nơi này mà không gặp phải bất kì nguy hiểm nào khác sao?" Người đàn ông vừa mới nói giúp Biên Duyên thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô bèn đi tới bên cạnh cô, sau đó đánh giá cô một cái rồi hỏi.
"Có chứ, tôi gặp phải vài loại quái vật khổng lồ chưa từng nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy chúng nó, tôi đều trốn vào trong góc, chờ chúng nó đi rồi thì tôi lại đi ra, thật sự là đáng sợ muốn chết." Biên Duyên nói tới đây thì lại tái mặt đi lần nữa, vẻ mặt hoảng sợ giống như vừa nhớ lại thứ gì đó rất khủng bố.
"Nếu cô đã gặp được chúng tôi thì đó cũng chính là duyên phận, chỉ cần không chọc giận đoàn trưởng thì chúng tôi sẽ mang cô theo rời khỏi nơi này." Người đàn ông nhìn dáng vẻ tái nhợt luống cuống của cô thì giơ tay lên, định đặt tay lên vai cô an ủi một chút.
"Những thực vật này cũng đáng sợ thật đấy, còn lớn hơn cả đám hoa ăn thịt người trong phim lúc trước nữa, các anh thật là giỏi." Biên Duyên thấy cơ thể của người đàn ông đầy tò mò đang dịch tới gần mình thì lập tức sải bước đến nơi mà tay của anh ta không thể chạm đến được, động tác lưu loát tự nhiên.
"Dù sao chúng tôi cũng là đoàn lính đánh thuê Liệt Hỏa mà." Người đàn ông thu tay phải lại, sau đó đi tới bên cạnh Biên Duyên, vẻ mặt kiêu ngạo.
Mà ngay phía sau bọn họ có một người mặc áo hoodie đội mũ trùm đầu nhìn hai người nói chuyện, hàm răng nghiến chặt đến mức vang lên tiếng “ken két”.
"Thế nào rồi?" Cố Hàm Ngọc không nhìn về phía Biên Duyên nữa mà đi tới trước mặt Thích Uyên dịu dàng nói, còn về suy nghĩ trong lòng cô ta thì chỉ có mình cô ta mới biết.
"Cũng tạm ổn rồi, cứ để cho người ta theo dõi sát sao cô ta, anh cũng không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy." Thích Uyên thấy vết thương trên cánh tay mình đã được chữa khỏi thì khoé mắt nhìn lướt qua phía Biên Duyên, sau đó nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận