Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế

Chương 218: Vô Đề

Sau đó hai mắt của cô mở lớn, chuẩn bị mở ra ám thị tinh thần với cô ta.
Cố Hàm Ngọc phát hiện một nguồn ác ý khủng khiếp tấn công vào đầu mình, cơ thể của cô ta liên tục giãy giụa, không biết vì sao cơ thể của Biên Duyên vượt qua vài lần tiến hóa lại có cường lực kiểm soát cô ta như vậy. Cố Hàm Ngọc không có cách nào tránh được.
Ngay cả khi cô ta bối rối, sợ hãi tỏa hệ mộc điều khiển thực vật xung quanh hai người đến gần Biên Duyên cũng hóa thành bột phấn.
Biên Duyên thấy ám thị sắp tác dụng, lại phát hiện bên cạnh mình có một luồng sát khí kéo đến.
Hết cách, cô nhẹ buông tay đang nắm Cố Hàm Ngọc ra, nhanh chóng lùi cả cơ thể ra sau vài bước.
Ầm!
Sau khi cô nhảy ra, đúng lúc tại vị trí cô vừa đứng lúc nãy đã bị một mũi tên lửa chứa khí ăn mòn một bãi.
Dị năng của Thích Uyên đã cấp bốn, mặc dù bây giờ cô đã là trung cấp cấp ba, nhưng không có ý định dùng cứng đối cứng với anh ta. Dù sao nếu như hai người đánh nhau, sợ rằng sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
"Cô đang làm cái gì đấy Biên Duyên? Mấy năm không gặp, cách cô lấy oán trả ơn càng thuận tay hơn rồi." Thích Uyên đi đến bên cạnh Cố Hàm Ngọc, ôm người vào trong ngực rồi lạnh lùng nói.
Vừa rồi anh ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vì vậy mới tìm đến đây nhưng không ngờ lại đúng lúc nhìn thấy tình hình này.
Biên Duyên giấu giếm thật giỏi, ngay cả Hàm Ngọc dị năng hệ mộc cấp ba cũng bị cô chèn ép không thể cử động được.
"Lấy oán trả ơn, ha ha! Những lời này, anh nên nói với người phụ nữ trong ngực của anh mới phải chứ.
Nếu như từ nhỏ, Biên Duyên tôi đây không gặp ác ma như cô ta thì cuộc đời của tôi sẽ không kết thúc ngay khi còn nhỏ. Dùng hết tấm lòng chân thành cho đi, đổi lại bị cô ta điều khiển tinh thần hơn mười năm." Biên Duyên nghe vậy bật cười lạnh nhìn Thích Uyên, giọng điệu lạnh như băng.
"Anh Thích, cô ấy nói cái gì em không hiểu gì hết. Chúng ta đi thôi." Cố Hàm Ngọc cố gắng nén đau đớn, nắm tay Thích Uyên hơi ám chỉ nói.
"Không hiểu? Đêm qua lúc các người đi thu hoạch Tịnh Lam, còn không hiểu sao?
Anh thật sự cho rằng, hôm qua là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với Tịnh Lam sao Thích Uyên? Hơn mười năm về trước, đóa hoa Tịnh Lam đầu tiên do tôi phát hiện được, cô ta nói thích nên muốn cầm về nhà ngắm một chút. Từ đó trở về sau, tôi trở thành con rối bị cô ta điều khiển hơn mười năm." Biên Duyên vừa hạ phạm vi xuống, vừa khóa kín Cố Hàm Ngọc đang ở trong lồng ngực Thích Uyên. Sát ý lạnh thấu xương của phạm vi làm cho gương mặt cô ta tái nhợt, đồng thời sợ hãi đến mức răng cô ta run lên đánh vào nhau. Cố Hàm Ngọc sửng sốt, nhưng hết cách bèn trừng Biên Duyên, trong miệng lại không nói ra một chữ ngăn chặn.
Biên Duyên muốn người đàn ông cô ta quan tâm nhất thấy rõ gương mặt thật của Cố Hàm Ngọc, hiếm khi cô ta để ý đến một người, cô làm sao mà bỏ qua được đây?
"Trước đây tôi là một đứa bé hiền lạnh hiểu chuyện, gia đình hạnh phúc mỹ mãn. Sau khi cô ta ăn sạch Tịnh Lam đã ghen ghét toàn bộ những gì tôi có, rồi từng chút một ám thị tinh thần lực vào tôi, cuối cùng những năm đó khiến tôi sống không bằng chết.
Mà nực cười nhất chính là, nơi nào có tôi thì cô ta luôn luôn có thể để lộ sự hoàn hảo của mình, bởi tất cả những chuyện đó đã được sắp đặt hết. Nếu như không có tận thế bộc phát, sợ cả đời này của tôi phải làm nền cho cô ta, trở thành con rối cho cô ta điều khiển mãi mãi rồi." Biên Duyên nhìn ánh mắt mỗi lúc mỗi sợ hãi và khủng hoảng của Cố Hàm Ngọc, nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn. Cô ta biết sợ là được rồi, nếu như cô ta không sợ, cô nói mọi sự thật trước mặt Thích Uyên cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận