Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 184: Vô Đề
“Chị Biên, chị có quen biết với bác Hai sao?” Nhìn khung cảnh hài hòa trên bàn ăn, Lạc Hồng thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của bác Hai cũng thoải mái hơn nhiều so với đêm hôm qua rồi!
“Ừm, chú rất quý An An.” Biên Duyên nghe được lời này thì liếc cậu ta một cái. Mặt lành lặn, cơ thể khỏe khoắn, còn chưa bị ăn đập nên giờ mồm miệng mới nhanh nhảu như vậy đây mà.
“Nhìn thôi cũng biết mà.” Lạc Hồng nhìn sang đáp, nụ cười hiền từ của bác Hai đối với An An bây giờ tốt hơn lúc nhìn cậu ta nhiều lắm rồi.
“Tay nghề của cô Biên đúng là không chê vào đâu được, hương vị còn tươi ngon hơn số đồ ăn không bị ô nhiễm trước mạt thế nữa.” Sau khi húp một ngụm cháo cá, Vân Văn Bân không tiếc lời khen ngợi cô. Ngay cả ở khu số bảy cũng sợ là không có dị năng giả nào đạt đến trình độ thanh lọc thực phẩm sạch sánh ngang cô.
“Cảm ơn lời khen của chú, cũng do cháu may mắn, trong họa có phúc thôi ạ.” Biên Duyên mỉm cười, khiêm tốn nói.
“Họa lớn không chết, ắt có phúc báo.” Vân Văn Bân gật đầu tán đồng.
“Chúng ta cũng xem như là...a, anh cả về rồi!” Lạc Hồng còn định khoe khoang thêm chút nữa nhưng lại vô tình nhìn thấy Lạc Thu Minh đẩy cửa đi vào.
Lạc Thu Minh xua tay bảo trợ lý quay về nghỉ ngơi trước, sau đó đẩy xe lăn tới.
“Anh cả, anh về vừa đúng lúc, chị Biên vừa nấu cháo cá xong. Em múc cho anh một bát ăn cho ấm bụng này.” Thấy anh trai mệt mỏi đi vào nhà, Lạc Hồng vội vàng đứng dậy đi vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa ra.
Lạc Thu Minh đi tới chào hỏi hai người.
“Bác Hai.”
“Cô Biên.”
“Cháu vất vả rồi.” Nhìn đứa cháu trước mặt, trong đôi mắt của Vân Văn Bân cũng không khỏi hiện lên vẻ xót xa.
“Không sao đâu ạ. Đêm qua bác ngủ ngon chứ?” Lạc Thu Minh cầm lấy khăn nóng do em trai đưa tới rồi lau tay.
“Cũng được. Yên tĩnh hơn bên khu bảy nhiều.” Vân Văn Bân gật đầu.
“Nhân lúc cháo còn nóng thì ăn đi, một thời gian không gặp thôi mà cháu gầy đi nhiều rồi này.” Tối qua nhìn không rõ, đến hôm nay trông thấy thằng cháu nhà mình thì ông ấy không nhịn được mà đau lòng.
“Vâng ạ.” Lạc Thu Minh gật đầu với bác Hai. Cầm lấy bát cháo do em trai múc lên bắt đầu ăn, thức cả một đêm, dạ dày của anh ấy đã sắp không chịu nổi được nữa.
Sau khi ăn uống no nê, Lạc Hồng chủ động đứng lên thu dọn bát đĩa, dù sao thì chị Biên cũng nấu cho mọi người ăn rồi, thì cậu ta nên giúp đỡ một chút.
“Chị Biên, chị đi cùng đi, trước khi Vân Tô lên đường có dặn em nếu xảy ra việc gì thì có thể thương lượng cùng với chị.” Sau bữa sáng, Biên Duyên biết họ có chuyện cần bàn bạc, nhưng lúc định bế An An rời đi thì Lạc Thu Minh lại đột nhiên gọi cô ở lại.
Biên Duyên kinh ngạc nhìn anh ấy, sau đó cúi người xuống nói với An An: “Cục cưng, con đi tới chỗ cái đệm kia nghe kể chuyện nhé.” Cái đệm mà cô nói tới ở cách đó không xa, vừa đủ để âm thanh của máy kể chuyện không làm phiền tới cuộc trò chuyện, cũng giúp họ có thể chú ý tới thằng bé.
“Có tin tức của nhóm người Vân Tô sao?” Nhìn thấy An An đã ngồi trên đệm, Biên Duyên mới hỏi Lạc Thu Minh.
“Vẫn chưa, bác Hai đem tới một thông tin khác.” Ánh mắt Lạc Thu Minh hơi tối xuống khi nói đến đây, anh ấy quay sang nhìn bác Hai của mình.
“Vòng xoáy sương mù đen kia, các thành chủ khác đã chính thức xác nhận sự tồn tại của nó sau khi nhận được thông tin từ Tây Thành. Bên cạnh đó, các thành chủ cũng đã nhanh chóng chuyển từ bị động phòng thủ sang chủ động tấn công. Mấy hôm trước chú nhận được tin tức, hàng phòng thủ của các thành đã ổn định xong hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận