Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế
Chương 115: Vô Đề
"Được." Biên Duyên gật đầu với chú Mạc bên cạnh, rồi đi theo sau Vân Tô lên lầu.
Quản gia mỉm cười, nhìn bóng lưng hai người lên lầu, tuy gương mặt ông ấy vẫn là nụ cười tươi rói, nhưng nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy nụ cười của ông ấy rất kỳ quái.
Vân Tô đẩy cửa phòng tiếp khách ra, Biên Duyên đưa mắt quét qua một vòng căn phòng, đập vào mắt cô là một người thanh niên đang nằm nhắm mắt trên ghế sô pha, tuy mắt của người này đang nhắm nghiền nhưng vẫn không giấu được tính cách nóng nảy của chủ nhân nó.
"Tiểu Hồng, làm phiền cậu chữa lành vết thương cho cô ấy." Vân Tô dẫn Biên Duyên vào, miệng nói vài câu khách sáo, nhưng chân lại giẫm lên mu bàn chân của người kia.
"Tôi biết rồi anh trai." Thiếu niên nóng tính kia bị Vân Tô đá thức, ban đầu định nổi điên lên nhưng khi cậu ấy nhìn thấy người đứng trước mặt là ai, lại vội vàng khiếm tốn lại. ngoan ngoãn như một con chó Husky.
"Chị qua đây đi!" Chẳng qua khi cậu ấy nói chuyện với Biên Duyên không khách sáo như khi nói với Vân Tô thôi.
"Làm phiền rồi." Biên Duyên nhìn thiếu niên trước mặt, cô đoán nếu Vân Tô không có ở đây chắc chắn người này sẽ nổi điên lên. Rõ ràng người này là thức tỉnh dị năng hệ mộc, nhưng tính cách lại hoàn toàn không bị dị năng ảnh hưởng, trông người này nóng như lửa ấy.
Người thiếu niên kia không đáp lại lời Biên Duyên, chỉ chìa hai tay ra, một nguồn năng lực màu xanh dồi dào sức sống truyền từ tay cậu ấy vào cơ thể của cô. Mùi hương thơm ngát dần dần tỏa ra, thêm vào đó Biên Duyên có thể cảm nhận được miệng vết thương trên mặt mình đang từ từ khép lại.
"Sao khi mặt chị hết sưng rồi, tôi lại thấy quen như thế?" Sau khi người thiếu niên nóng nảy này chữa lành miệng vết thương trên mặt Biên Duyên, ánh mắt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.
"Có lẽ, gương mặt của tôi quá đại trà đó." Biên Duyên nhìn thiếu niên nóng tính này, đột nhiên trong đầu của cô xuất hiện một hình ảnh trái ngược, rồi cười gượng trả lời.
Thiếu niên cáu kỉnh nhìn cô rồi cau mày, nhưng cậu ta vẫn rất nghe lời Vân Tô, mặc dù vẻ mặt cáu kỉnh nhưng động tác trị liệu cũng không dừng lại.
Sau hơn một giờ điều trị, tất cả vết thương trên người Biên Duyên đã lành hẳn, ngay cả vết dao trên cánh tay lộ cả xương cũng lành như da mới.
“Được rồi, tôi đi ngủ đây.” Sau khi điều trị xong, thiếu niên cáu kỉnh đứng dậy ngáp một cái rồi trở về phòng nghỉ ngơi, cả đêm vội vã chạy qua, cậu ta đã buồn ngủ tới độ không mở nổi mắt, nếu không phải anh của cậu ta gọi thì những người khác đã bị cậu ta đá bay.
“Đi đi, nghỉ ngơi thật tốt.” Vân Tô mỉm cười và xoa đầu cậu ta.
“Em cũng lớn rồi, đừng xoa đầu em nữa, đi đây.” Cậu ta cười nói xong, nhưng vừa đi tới cửa, người anh ta cứ như bị sét đánh mà đột nhiên dừng lại.
Nhìn thấy động tác đột ngột dừng lại của cậu ta, Biên Duyên thầm nghĩ có gì đó không ổn.
“Dượng cô công khai mặt mũi, tôi vừa mới nhớ tới, cô chính là người phụ nữ đã ngủ anh tôi, xem tôi đây dùng cọc gỗ đập chết cô này!” Thiếu niên cáu kỉnh đột nhiên xoay người, nhìn Biên Duyên với vẻ mặt tức giận, trong tay anh ta bỗng xuất hiện một cành khô.
Biên Duyên nhìn động tác của thiếu niên cáu kỉnh, cô cảm thấy thái dương đau nhói, đúng là thiếu niên trong trí nhớ của mình, đã mấy năm không gặp, cậu ta càng ngày càng cáu kỉnh.
“Lạc Hồng, đi ngủ đi, chuyện này ngày mai anh nói cho cậu nghe.” Vân Tô thấy động tác của cậu ta thì lông mày giật giật, sao thằng này lại đột nhiên nhớ tới, mà cách nói kia là sao, anh bị người ta ngủ là thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận